Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

KHU VƯỜN CỦA NGOẠI (Tản văn Đình Phùng)



Dịp cuối tuần, tôi rảnh rang công việc, tranh thủ về quê thăm ngoại. Vừa đến đầu ngõ, đã nghe mùi mít chín thơm ngào ngạt, bỏ ba lô, chạy ra sau vườn, thấy ngoại đang cười tươi với đứa em tôi bên quả mít to đùng. Nhìn xung quanh, khu vườn vẫn như xưa nhưng ngoại giờ đã khác, giọng nói trầm hơn, gương mặt đã thêm nhiều nếp nhăn…

Tôi không nhớ từ khi nào, khu vườn này đã gắn bó với tuổi thơ tôi mỗi lần về quê ngoại. Hồi còn nhỏ, má thường dẫn tôi về nhà ngoại và được ngoại dẫn ra vườn chơi, còn ngoại thì lom khom xách nước tưới rau. Vườn thì nhỏ nhưng ngoại trồng rất nhiều rau, nào là rau răm, râu húng, bồ ngót…, còn có cả mấy luống hành và phía bên cạnh là giàn khổ qua xanh mướt. Tuổi nhỏ nên tôi có biết gì đâu và thường nghịch ngợm lấy tay nhổ rau chỗ này cắm vào chỗ nọ. Những lần như thế, tôi bị ngoại la, có khi còn bị ăn đòn và khóc nức nở, chạy vào nhà mách má.

Ô CỬA MÀU NƯỚC BIỂN


                                  Kính tặng Thầy

1. Nếu thành phố là một ngôi nhà nhỏ, vững chãi tựa vào lưng núi, thì hẳn, vùng biển trước trường mình sẽ là một ô cửa. Ô cửa mở ra một không gian khoáng đạt. Ô cửa mở ra mang gió của biển khơi, mang màu xanh nước biển. Trên nền xanh ấy, ta gặp những cánh chim hải âu từng chiều, từng đàn chim trời lượn đêm làm ta ước mơ đến những chân trời tự do. Nếu hình dung cung đường màu xanh mang tên Xuân Diệu như bệ cửa thì hẳn sẽ hiếm có bệ cửa nào lãng mạn như ở đây. Ô cửa xanh như ô cửa của những đam mê tận hưởng và sáng tạo.

2. Khi nhìn vào những ngôi nhà, có điều gì hấp dẫn hơn ngoài ô cửa đáng yêu luôn rộng mở. Ô cửa sẽ thay bạn nói lời “mời chào” và cũng nhờ đó bạn biết cách “mở lòng” gửi đôi mắt thân thương cho người khách nào ghé thăm hay lưu lại bóng dáng người thương mỗi lần tiễn biệt. Nhiều đêm, nhìn lên ô cửa của những căn nhà, thứ ánh sáng hắt ra tạo thành những “vì sao” rơi trong lòng hẻm nhỏ. Những ô cửa màu xanh ở thư viện nép mình trầm lặng, hay trên giảng đường, hình dáng cô trò nhỏ ôn bài, tròn xoe đôi mắt. Ô cửa lúc này như những trang sách, mở ra bao khung trời, kiến thức mới.


BÀI THƠ TỪ Ô CỬA (Thầy Lê Từ Hiển)


   Em trở về ô cửa màu xanh
   Bầy chim sẻ cuối mùa rời tổ cũ
   Cỏ còn thơm sắc màu thương nhớ
   Nắng chuồn chuồn lấp lóa ánh giêng hai.

   Em trở về ô cửa bình yên
   Con dế đi đâu cho bài ca để dở
   Năm tháng bão giông lặn vào lòng bể
   Biển mặn lòng con sóng cứ vô tư.

   Em trở về ô cửa tình yêu
   Anh vẫn chờ em khi chiều xuống phố
   Mắt em trong gọi trời xanh về ở
   Ru thoảng cánh buồm ngân nga, ngân nga…


Thầy Lê Từ Hiển


Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

CÓ NHỮNG MÙA MƯA ẤY...




Mưa, lại nhớ…
Mùa mưa của những ngày đầu tiên xa nhà, năm đó Quy Nhơn có bão, hí hửng cùng tụi bạn kí túc xá đi mua mì tôm, bánh mì, yomost… về chống bão. Buổi tối hôm bão vô đất liền, em vác chiếc dù màu xanh, cùng cả đám kéo ra biển để… đi dạo. Sóng biển ầm ầm, hung dữ, sóng trào lên bờ cát, cuốn những dòng chữ một người hì hụi viết ra tận khơi xa, cuốn luôn chiếc dù màu xanh đi mất… Đêm, bão đem theo thật nhiều mưa, thật nhiều gió, tràn vào thành phố nhỏ, em nằm nghe mưa lạnh, nhớ nhà da diết, cái giường bé xíu mà nỗi nhớ cứ thênh thang. Nhỏ bạn giường bên xách gối chạy qua ngủ cùng, chợt thấy lòng rưng rưng, ấm áp lạ kì. Cũng mùa mưa năm ấy, có một người cặm cụi tập đan khăn len, cho một người quàng đỡ lạnh, rồi thành phong trào, cả phòng kí túc xá thức tới ba giờ sáng, học đan…

Năm thứ hai đại học, phòng trọ nhỏ, ba đứa ở chung với nhau trong hẻm Nguyễn Thái Học, mùa mưa lênh láng nước. Buổi chiều, ba đứa lội nước đi học, tới lớp ướt như chuột lột, nghe lớp trưởng thông báo nghỉ, lại lội nước về. Nước ngập con hẻm nhỏ, nước tràn vào phòng trọ nhỏ, nước ngập qua đầu gối, một đứa về quê chống bão, còn hai đứa ở lại phòng, vừa lội nước bủm bủm kê đồ đạc lên cao, vừa cười hắc hắc, sao lụt vui dữ vầy nè, lần đầu tiên biết thế nào là ngập lụt… Đêm đó, hai đứa kê cao cái giường nhỏ, leo lên đó ngồi thu lu coi nước lên… Cũng mùa mưa năm đó, lúc người ta hối hả chạy về nhà, đường phố vắng tanh, có hai đứa ngốc thiệt ngốc, dầm mưa đạp xe đi quanh thành phố, chỉ để coi những bông hoa sữa li ti rụng đầy con phố quen, nghe hương thơm cuối mùa còn nồng nàn trong gió, hương vương trên tóc, trên môi, và mùi hương quyến rũ đọng trong những giọt mưa mang vị ngọt. Mùa mưa kỉ niệm của biển đêm, của những ngày đầu em gặp anh, cũng là lần đầu trái tim rung lên một nhịp...

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

GIỮA ĐỒI THI NHÂN (Trần Thị Hồng Xuân)

Mộ Hàn Mặc Tử

                  Tặng lớp Sư phạm Văn K32


   Ta lại về thăm phố cũ Quy Nhơn 
   Giữa mùa trăng sóng vỗ êm ghềnh đá. 
   Chốn xưa quen mà giờ như xa lạ 
   Tim nhói nghẹn ngào lệ ước mi sa

   Ta lại về thăm phố cũ Quy Nhơn 
   Ghé đồi thi nhân chiều không hẹn trước 
   Bước cạnh bên giữa dòng người xuôi ngược 
   Khách bây giờ hay khách cũ xa xưa…

   Chiều bỗng dưng trời nhẹ đổ cơn mưa 
   Ta giấu vội đôi hàng mi ướt đỏ
   Phím đàn tôn ngân vang bên xóm trọ 
   Nâng khúc ca buồn…thương nhớ đầy vơi.

   Ta bâng khuâng ngơ ngác giữa khung trời 
   Ai bỏ quên bên đồi thi Ghềnh Ráng 
   Một vầng trăng im soi dài năm tháng 
   Cạnh mộ Hàn ru ấm nhẹ hồn thơ

   Ta lại về thăm phố cũ trong mơ 
   Để nghe lại hồn thơ người xưa ấy
   Chiều biển ru bên mộ Hàn vẫn vậy
   Khách năm nào có ghé lại thăm không…?


Trần Thị Hồng Xuân
Lớp Sư phạm Văn K33





ĐÌNH PHÙNG KHAI TRƯƠNG QUÁN CAFE CỦA MÌNH

Sáng thứ 2, ngày 4/11/2013, quán cà phê Thạch Quán (ở địa chỉ 338 Diên Hồng, Tp. Quy Nhơn) do bạn Phan Đình Phùng lớp ta làm chủ đã tưng bừng khai trương.

Trong buổi ra mắt của quán, có một số thầy cô và bạn bè đến chung vui. Bạn Nguyễn Thị Lan Anh đang công tác ở Đăk Lăk cũng đã gửi lẵng hoa tới chúc mừng.

Lớp chúng ta cùng chúc mừng cho bạn Phùng lên chức... ông chủ (hihi). Mong Cà phê Thạch Quán làm ăn phát đạt, chúc bạn Phùng thành công trong công việc mới này. Lớp mình đang ở Quy Nhơn hoặc công tác ngang qua phố biển, nhớ ghé đến Thạch Quán - 338 Diên Hồng chia vui và ủng hộ bạn Đình Phùng nhé.


Đưa tin : PTV
Ảnh sử dụng lại 




Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

THÔNG BÁO VỀ CUỘC THI VIẾT "NGƯỜI THẦY CỦA TÔI"



1. Nhân dịp kỷ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, Liên chi đoàn Ngữ văn phối hợp với Câu lạc bộ Văn nghệ trẻ tổ chức cuộc thi viết tùy bút với chủ đề “Người thầy của tôi”. Đây là cơ hội để các bạn sinh viên trong Khoa chia sẻ những kỷ niệm, câu chuyện về thầy cô giáo, góp phần tôn vinh những giá trị cao quý của nghề dạy học, nêu cao truyền thống “tôn sư trọng đạo” của người Việt Nam.

2. Đối tượng dự thi: Tất cả sinh viên, học viên các khóa đang học tại Khoa Ngữ văn, Trường Đại học Quy Nhơn.

3. Thể lệ bài dự thi:
- Bài dự thi được viết dưới dạng văn xuôi, tối đa 1000 chữ. Bài dự thi phải là bài chưa từng được đăng tải trên các phương tiện truyền thông đại chúng.
- Mỗi tác giả được gửi tối đa 2 bài dự thi.

THÁNG MƯỜI MỘT - LỜI NÓI THẬT TRI ÂN (Trần Thị Hồng Xuân)



Tháng Mười một, người ta gọi đó là tháng “Tri Ân”, tháng của những bè trầm được một lần trỗi lên trong mỗi khúc nhạc vui. Đất trời dường như cũng hiểu, đã tranh thủ đi qua hết những ngày mưa, qua hết cả những chiều đỏ nắng, bỏng rát dấu chân người. Chiều nay, chẳng hiểu nổi nguyên do gì mà cũng chẳng cần phải đi tìm lời giải thích, chỉ biết tất cả hiền đi rõ thấy. Phố không còn ồn ào như một bản năng vốn có, biển dường như cũng thưa dần những đợt sóng phủ bờ, để mái nhà cát nằm nghiêng nghe rõ tiếng còng con lén chạy, lơ đãng nhất là những vòm mây chẳng cần hối hả, nằm buông mình vắt giữa trời thơ. 

Tháng Mười Một, hứa sẽ nhắc mình không nên dậy muộn, nhắc mình đừng bỏ nửa chừng bản kế hoạch cá nhân, nhắc mình tuổi 22 nay cũng đà đủ lớn, đủ có trách nhiệm với chính bản thân mình, học và chơi cả hai cùng đến đích nhưng quan trọng ta sẽ đến cái đích nào. Vinh quang của những vừng sáng, lung linh màu áo tri thức mà ai ai cũng khát khao hay một cái đích chẳng ai cần, một cái đích toàn những điều thất bại, một cái đích của những chuỗi ngày tiếc nuối. Thấy rõ lắm một “người tôi” đang chênh vênh giữa hai điều cần phải chọn. Tháng Mười Một giảng đường lại xôn xao, hội trường vang tiếng nhạc, những lời ca những điệu múa với những ngày tập luyện công phu để mừng ngày hiến chương. Để thuộc lòng những lời hoa mĩ chúc gửi đến thầy, đến cô đến những người đang đảm nhiệm một vai trò cao quý nhất.

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

CHÙM THƠ PHAN VĂN TÂN

Nguồn : Dothi.net

               Tình khẩu súng

Súng cấu tạo để tặng người lính chiến
Nên anh nguyện được làm lính tiên phong
Súng lên đạn để ra ngoài chiến tuyến
Anh ước mình bắn viên đạn đầu tiên.
Đầu lửa đạn chợt nhiên không kịp nổ
Anh nhủ lòng mình, chưa đủ tự tin
Lấy nòng súng định hướng cho đầu đạn
Để anh ngắm một lần về phương em.

Bộ phận ngắm để biết rõ mục tiêu
Em ở đâu...? Cự ly nào anh tìm hoài không thấy
Em biết không anh mượn hộp khóa nòng
Để liên kết các bộ phận của súng
Để định hướng trái tim anh chuyển động.

Anh lại mượn cái khóa nòng khô cứng
Đưa chuyện chúng mình vào cửa ngõ yêu thương
Bộ phận cò khi nào em có lệnh
Anh sẵn sàng định hướng cho... thời gian.

Cái gì đó đẩy khóa nòng về trước
Em mỉm cười ngước mắt nhìn phía sau
Báng súng ân tình giữ mình cho chắc
Nếu có sợ hãy tựa vào vai anh.

Hộp tiếp đạn như là tim em đó
Đạn 30 còn em thì vô ngàn
Lưỡi lê sắc để dành tiêu diệt địch
Bởi em ân tình nên chẳng đánh anh đâu.

Nhưng sao em ơi
Viên đạn đầu tiên anh thầm tự nhủ
Gửi về em cho vơi nỗi mong chờ
Súng lên đạn nhưng đâu nào dám bắn
Cứ ngập ngừng, ngập ngừng...
Bởi em gần mà khoảng cách quá xa...