Mưa, lại nhớ…
Mùa mưa của những ngày đầu tiên xa nhà, năm đó Quy Nhơn có bão, hí hửng cùng tụi bạn kí túc xá đi mua mì tôm, bánh mì, yomost… về chống bão. Buổi tối hôm bão vô đất liền, em vác chiếc dù màu xanh, cùng cả đám kéo ra biển để… đi dạo. Sóng biển ầm ầm, hung dữ, sóng trào lên bờ cát, cuốn những dòng chữ một người hì hụi viết ra tận khơi xa, cuốn luôn chiếc dù màu xanh đi mất… Đêm, bão đem theo thật nhiều mưa, thật nhiều gió, tràn vào thành phố nhỏ, em nằm nghe mưa lạnh, nhớ nhà da diết, cái giường bé xíu mà nỗi nhớ cứ thênh thang. Nhỏ bạn giường bên xách gối chạy qua ngủ cùng, chợt thấy lòng rưng rưng, ấm áp lạ kì. Cũng mùa mưa năm ấy, có một người cặm cụi tập đan khăn len, cho một người quàng đỡ lạnh, rồi thành phong trào, cả phòng kí túc xá thức tới ba giờ sáng, học đan…
Năm thứ hai đại học, phòng trọ nhỏ, ba đứa ở chung với nhau trong hẻm Nguyễn Thái Học, mùa mưa lênh láng nước. Buổi chiều, ba đứa lội nước đi học, tới lớp ướt như chuột lột, nghe lớp trưởng thông báo nghỉ, lại lội nước về. Nước ngập con hẻm nhỏ, nước tràn vào phòng trọ nhỏ, nước ngập qua đầu gối, một đứa về quê chống bão, còn hai đứa ở lại phòng, vừa lội nước bủm bủm kê đồ đạc lên cao, vừa cười hắc hắc, sao lụt vui dữ vầy nè, lần đầu tiên biết thế nào là ngập lụt… Đêm đó, hai đứa kê cao cái giường nhỏ, leo lên đó ngồi thu lu coi nước lên… Cũng mùa mưa năm đó, lúc người ta hối hả chạy về nhà, đường phố vắng tanh, có hai đứa ngốc thiệt ngốc, dầm mưa đạp xe đi quanh thành phố, chỉ để coi những bông hoa sữa li ti rụng đầy con phố quen, nghe hương thơm cuối mùa còn nồng nàn trong gió, hương vương trên tóc, trên môi, và mùi hương quyến rũ đọng trong những giọt mưa mang vị ngọt. Mùa mưa kỉ niệm của biển đêm, của những ngày đầu em gặp anh, cũng là lần đầu trái tim rung lên một nhịp...