Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

Bài hát : GÓC PHỐ DỊU DÀNG (Trần Minh Phi)

      Có ai đó đã nói rằng : Thích nghe một bài hát nào đó không hẳn vì một lí do nào cả, đơn giản vì ta thích nghe; khi nghe ta thấy tâm hồn mình xao động, nhẹ nhàng. Đúng vậy! Âm nhạc là nguồn cảm hứng vô tận vỗ về tâm hồn người đến với bến bờ của sự bình yên. Mấy ai đã từng thốt lên sung sướng vì được nghe những giai điệu hay? Mấy ai đã từng tuôn rơi những giọt nước mắt hạnh phúc khi bắt gặp những lời ca gần gũi ? Tôi đã từng như thế ! Đó là khi tôi nghe ca khúc Góc phố dịu dàng. “Góc phố dịu dàng”, bạn đã bao giờ nghe cái tên ấy chưa? Là tên của một góc phố nhỏ bình yên, lãng mạn hay đó là tên của một quán cafe với những bản nhạc Romantic bất hủ, có thể? Đó còn là tên của một bài hát rất hay, Góc phố dịu dàng. Cái tên ấy gợi lên một chuyện tình hồn nhiên mà sâu lắng, là mối tình đầu mà tôi không thể nào quên. 

“Góc phố dịu dàng”, không cụ thể là một góc phố, chỉ biết là nó thật “dịu dàng”. Phải rồi ! Trong cái nhìn của trẻ con cái gì cũng ngộ nghĩnh, đáng yêu; người già thì nhìn cái gì cũng ra triết lí. Còn với lũ học trò, cái gì cũng hồn nhiên, cũng lãng mạn. Thời gian vô tình lắm! Nó chở đi bao nhiêu kỉ niệm đẹp vào quá khứ để lại bao nỗi nhớ thương, tiếc nuối nghẹn ngào. 

Một buổi chiều bình yên, tôi thả mình trên con phố nhỏ, bắt gặp hình ảnh “chiếc lá me xanh rơi trên đường xưa nắng hoa” với “góc phố thân quen chờ nhau thiết tha”. Chợt đâu kí ức về một thời đáng yêu, đáng nhớ lại ùa về. Nhớ về góc phố của tôi. Dịu dàng đến nỗi vô tâm, nhưng sự vô tâm ấy là niềm hạnh phúc của một tình yêu đầu bỡ ngỡ, hồn nhiên. Và anh rời xa tôi cũng nhẹ nhàng như thế! Đến nỗi không kịp hứa hẹn với tôi dù chỉ một lời. Nơi đây là điểm hẹn mà hai đứa gặp nhau mỗi chiều. Tôi trách mình hờ hững. Tôi trách mình vô tình…Chợt ánh mắt ai gần gũi, mái tóc ai bồng bềnh, giỏ xe ai đầy những lá me ? Phải chăng đó là kỉ niệm ? Nước mắt ai đang rơi nóng hổi ? Đôi môi ai mấp máy nghẹn lời? Đôi khi giữa cuộc đời, có những cái ngẫu nhiên làm người ta hạnh phúc. Không biết tôi đang hạnh phúc hay đang nuối tiếc nữa ? Tôi đang mơ chăng ? Đó không phải là anh hiện hữu giữa cuộc đời, anh chỉ còn là “góc phố dịu dàng” trong tôi. 

Anh có nhớ không những buổi chiều, chúng mình đưa nhau đi ăn kem, nhớ đôi mèo con vẫn hay nô đùa. Chúng nó cũng ngộ nghĩnh, đáng yêu như hai đứa mình anh nhỉ ? Kem lạnh lắm nhưng lại làm em đỏ mặt mỗi lúc anh trộm nhìn. Bất chợt, bàn tay ai khẽ lau miếng kem vụng về trên má em. Em đâu hay tình yêu bắt đầu từ cái dịu dàng ấy! Rồi mình cứ trao nhau bao nụ cười ngô nghê, cứ tỉ tê cho nhau nghe những câu chuyện vu vơ về lớp, về trường. Em chờ hoài, đợi mãi một tiếng YÊU nhưng anh vô tâm lắm anh có biết ? Em tự hỏi có bao giờ anh nhớ đến em? Có bao giờ anh hối tiếc đã không nói lời yêu em ? Có bao giờ…? Góc phố ấy vắng bóng một người, còn ai có thể nô đùa với chú mèo con nữa? Chỉ còn lại là những gì để nhớ, để thương. Anh mãi ở đây, với góc phố, với hàng me, với con đường quen thuộc. Tiếng yêu em để dành cho anh, xin gửi lại góc phố này anh nhỉ? Cảm ơn anh đã cho em một tình yêu đẹp, cảm ơn góc phố dịu dàng đã cho em biết hạnh phúc là gì ? Tình yêu đẹp không vĩnh cửu với thời gian nhưng kỷ niệm đẹp không bao giờ quên lãng. Dù giờ đây, anh chỉ là chiếc lá, là hơi thở nhưng trong em, anh vẫn hiện diện nơi góc phố và trái tim em cũng ở đó. 

Đã bao lần em thốt lên : “Hỡi góc phố dịu dàng…”. Hình như anh đang mỉm cười trong làn gió nhẹ. Cành me, con đường, ly kem, đôi chú mèo con,… tất cả là kỉ niệm. Phải chăng góc phố vô tình hay là tôi hờ hững ? Góc phố vẫn êm đềm đứng đó, hàng me vẫn xanh rì cạnh đó, anh vẫn bên chiếc xe đạp như năm nào. Ai bảo góc phố không dịu dàng nữa, ai nỡ bảo lòng mình hữu tâm ? Xin lỗi anh, xin lỗi góc phố nhỏ, chỉ biết gửi lại đây những gì đẹp nhất. Có thể em sẽ đi qua nhiều con đường nhưng lúc nào em cũng nhớ về con đường me xanh. Bởi em biết ở nơi này, anh vẫn mãi đợi em. 

Tình yêu tuổi học trò ngây ngô mà đẹp lắm ! Có thể anh và em giờ đây hai thế giới ngăn chia nhưng lúc nào em cũng nghĩ về anh, nghĩ về Góc phố dịu dàng của chúng mình. Nước mắt em đang rơi, lá me cũng đang rơi, rơi vì nhớ anh.


                                                Nguyễn Thị Thùy Nhân



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét