Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

THÁNG MƯỜI MỘT - LỜI NÓI THẬT TRI ÂN (Trần Thị Hồng Xuân)



Tháng Mười một, người ta gọi đó là tháng “Tri Ân”, tháng của những bè trầm được một lần trỗi lên trong mỗi khúc nhạc vui. Đất trời dường như cũng hiểu, đã tranh thủ đi qua hết những ngày mưa, qua hết cả những chiều đỏ nắng, bỏng rát dấu chân người. Chiều nay, chẳng hiểu nổi nguyên do gì mà cũng chẳng cần phải đi tìm lời giải thích, chỉ biết tất cả hiền đi rõ thấy. Phố không còn ồn ào như một bản năng vốn có, biển dường như cũng thưa dần những đợt sóng phủ bờ, để mái nhà cát nằm nghiêng nghe rõ tiếng còng con lén chạy, lơ đãng nhất là những vòm mây chẳng cần hối hả, nằm buông mình vắt giữa trời thơ. 

Tháng Mười Một, hứa sẽ nhắc mình không nên dậy muộn, nhắc mình đừng bỏ nửa chừng bản kế hoạch cá nhân, nhắc mình tuổi 22 nay cũng đà đủ lớn, đủ có trách nhiệm với chính bản thân mình, học và chơi cả hai cùng đến đích nhưng quan trọng ta sẽ đến cái đích nào. Vinh quang của những vừng sáng, lung linh màu áo tri thức mà ai ai cũng khát khao hay một cái đích chẳng ai cần, một cái đích toàn những điều thất bại, một cái đích của những chuỗi ngày tiếc nuối. Thấy rõ lắm một “người tôi” đang chênh vênh giữa hai điều cần phải chọn. Tháng Mười Một giảng đường lại xôn xao, hội trường vang tiếng nhạc, những lời ca những điệu múa với những ngày tập luyện công phu để mừng ngày hiến chương. Để thuộc lòng những lời hoa mĩ chúc gửi đến thầy, đến cô đến những người đang đảm nhiệm một vai trò cao quý nhất.

 Tháng Mười Một, thêm những phần quà thêm những đóa hoa tươi cả lớp chia nhau đến thăm từng nhà. Người người ghé thăm, lớp lớp ghé thăm, người ngồi trong kẻ bên ngoài sốt lo đợi đến lược mình. Qua loa những lời thăm hỏi, qua loa những gương mặt chưa quen của một chi đoàn nào người đã dạy… Như một trách nhiệm, như một phong trào ngày hội quà, hoa… Tháng Mười Một, đứa học trò vô tâm lại nhớ đến Thầy, lục trong danh bạ dài hàng trăm số đến hai lần mới thấy, giả như nếu muốn tìm nhanh trong nhật kí gần. Con xin lỗi ! số Thầy chưa một lần con bấm gọi. Cũng đã đi qua nhà Thầy, nhưng chưa một lần con dám ghé. Tháng Mười Một, con thấy xấu hổ bởi ngày xưa trong những bài văn, con biết nói dối. Con bảo sẽ về thăm Thầy, để tưởng tượng ra trường lớp vẫn vậy, gốc phượng vẫn ngồi im, hàng ghế đá đã phủ rêu xanh bởi bao lớp bụi thời gian không nhớ rõ, và gặp lại Thầy vẫn dáng đi, vẫn giọng nói, vẫn ánh nhìn trìu mến thương quen…nhưng chưa một lần con về…để bao lần con dối mình, lại thất hứa… 

Tháng Mười Một, hương hoa sữa vẫn còn nồng, còn cay đến sặc mũi, vẫn còn mộng lắm áo thu mơ. Đủ để cho ai ngẩn ngơ một góc nhìn, phố rộng thênh thang đường về không vướng bận, khoát thêm lên người chiếc áo len bông, cọc cạch thả rông chiếc xe cũ mèm lao mình ra phố. Đến quãng vắng nhâm nhi cho mình một khúc nhạc, thử xem chất lãng tử có trong mình được bao nhiêu. Nghe được bấy nhiêu âm thanh của trời, của đất, đêm về vắt óc viết lại nếu chưa hay lại thả bay trong trí tưởng tượng, tùy thích…. Tháng Mười Một, được đọc những vần thơ tri ân, đọc những lời hỏi thăm chân thành ,đâu đó hình ảnh một người Thầy, một người Cô hiện rõ in qua từng con chữ, xốn xang cõi lòng. Chiều nay con biết mình đang sống thật, sống thật với những cảm xúc. Ít ra con đã không dối lòng, không chấp nhặt những lời hoa mĩ để tán tụng công ơn,và sẽ không mở đầu câu chuyện bằng câu hỏi “Thầy khỏe không ?”, con sẽ bắt đầu như đúng tháng Mười Một_cơn bấc tràn về báo hiệu đang mùa rét và để đứa học trò vô tâm được nhắc nhở “Thầy nhớ mặc thêm áo ấm mỗi khi quê mình mùa nổi gió….” Tháng Mười Một, tháng của “Tri Ân”. Con lại nhớ Người !


Lớp Sư phạm Văn K33



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét