Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

CHÙM THƠ PHAN VĂN TÂN

Nguồn : Dothi.net

               Tình khẩu súng

Súng cấu tạo để tặng người lính chiến
Nên anh nguyện được làm lính tiên phong
Súng lên đạn để ra ngoài chiến tuyến
Anh ước mình bắn viên đạn đầu tiên.
Đầu lửa đạn chợt nhiên không kịp nổ
Anh nhủ lòng mình, chưa đủ tự tin
Lấy nòng súng định hướng cho đầu đạn
Để anh ngắm một lần về phương em.

Bộ phận ngắm để biết rõ mục tiêu
Em ở đâu...? Cự ly nào anh tìm hoài không thấy
Em biết không anh mượn hộp khóa nòng
Để liên kết các bộ phận của súng
Để định hướng trái tim anh chuyển động.

Anh lại mượn cái khóa nòng khô cứng
Đưa chuyện chúng mình vào cửa ngõ yêu thương
Bộ phận cò khi nào em có lệnh
Anh sẵn sàng định hướng cho... thời gian.

Cái gì đó đẩy khóa nòng về trước
Em mỉm cười ngước mắt nhìn phía sau
Báng súng ân tình giữ mình cho chắc
Nếu có sợ hãy tựa vào vai anh.

Hộp tiếp đạn như là tim em đó
Đạn 30 còn em thì vô ngàn
Lưỡi lê sắc để dành tiêu diệt địch
Bởi em ân tình nên chẳng đánh anh đâu.

Nhưng sao em ơi
Viên đạn đầu tiên anh thầm tự nhủ
Gửi về em cho vơi nỗi mong chờ
Súng lên đạn nhưng đâu nào dám bắn
Cứ ngập ngừng, ngập ngừng...
Bởi em gần mà khoảng cách quá xa...



Lời ru ngày ấy

Giờ phượng vĩ rơi trên cành xứ lạ
Làm sao con quên những tháng năm bên nhà
Con nhớ lắm lời cha xưa trìu mến
Thương lắm thay dáng dấp mẹ hiền hòa
Ôi xa quá sao giờ xa vắng quá
Tiếng ve kêu con nhớ mùa hè qua
Buổi trưa hè mẹ ru con giấc ngủ
Êm êm
Chiếc võng tre cót két
Êm êm
Lời ru ngọt
Bao ân tình
Con thương lắm dáng cha bước nhè nhẹ
Trong chậm rãi buổi trưa hè nắng rơi
Cho con biết bao lời giản dị
Để giờ này con đi giữa mây ngàn.

Mẹ vẫn đứng tháng năm dài đằng đẳng
Lấy vai gầy mẹ che chở đời con
Mẹ đợi con, ngày cuộc đời chạm ngõ
Vinh quang con rồi, mẹ lặng lẽ bước đi
Con khóc thêm cho mọi niềm hạnh phúc
Ngày ra đời và đứng mãi trên cao
Con xa rời bao tháng năm bên mẹ
Lòng ngập ngừng chợt mưa về ướt vai
Phải chăng con khóc
Nước mắt rơi.

Con mong sao cơn mưa đời đừng ướt
Đừng cho héo gầy ở vai mẹ,con đau
Chợt một ngày dáng mẹ cha thấp thoáng
Cho con sống lại thưở nào yêu thương.


Bàn tay Mẹ

Bàn tay mẹ
Mang trọn vẹn ước mơ
Cho đời con rộng mở
Dắt con trên đường phố
Bàn tay mẹ đơn sơ.

Bàn tay mẹ
Cho con những ngày hè
Tình yêu và tuổi trẻ
Cuộc đời luôn vẫn thế
Bàn tay mẹ, qua bao đời thế hệ.

Bàn tay mẹ
Dẫn lối nào con đi
Niềm tin và lí trí
Mẹ ngại gì trao con.

Bàn tay mẹ
Gửi con vào ánh nắng
Con đi dưới nắng vàng
Lòng con như rộn ràng
Trọn đời không hoang vắng.

Bàn tay mẹ
Cớ đâu mà khô ráp
Bởi lớp bụi thời gian
Như bông lúa ngoài trời
Gió mưa và nắng gắt
Vẫn một màu xanh tươi.

Bàn tay mẹ
Dìu con những tháng ngày
Trao con bao lời dạy
Tặng con những điều hay.

Bàn tay mẹ
Tần tảo những sớm hôm
Bao lời xưa ôn tồn
Ghi sâu vào kí ức
Trang thơ nào vẽ lại
Dáng hình mẹ bên con.

Mẹ ơi
Trái tim nào rộng mở
Con khắc khoải vần thơ
Một lối ngỏ âm thầm
Trong cuộc đời xa vắng
Ôm con trong dòng đời
Cho dạt dào tuổi thơ
Đôi tay nào trăn trở
Vài cánh lá nên thơ...


Tình mẹ

Ai có yêu những ngôi sao xa vắng
Hay mảnh trăng tròn những độ mười lăm
Còn tôi yêu những điều gì gần gũi
Là tình mẹ ru cả ngàn năm
Mẹ ban cho tôi tình yêu và sự sống
Từ thuở lọt lòng mẹ đã sống cho tôi
Mẹ đâu cần tương lai và danh vọng
Cũng không cần cảnh gác tía lầu cao
Mẹ yêu tôi đơn thuần vì tình mẹ
Đó cũng là một thứ hi sinh
Điều giản dị tôi biết thêm khi gần mẹ
Tấm lòng nào sống một đời nghĩa nhân.

Gánh nặng cuộc đời đều ở trên vai
Dễ gì đâu đi mải miết dòng đời
Nhưng tôi lầm bởi mẹ tôi làm được
Mắt hao gầy bởi sức nặng gian lao
Trong mắt mẹ tôi thấy những buổi chiều
Lặng lẽ dẫn lối chúng con đi
Mẹ đơn sơ giản dị là thế đó
Nhưng vĩ đại như đỉnh núi xa kia
Đứng lặng lẽ trang trải một kiếp người
Trong trái tim bao giọt máu tuyệt vời
Mẹ ơi từ dòng sữa đến hạt gạo thơm, trắng ngần...
Bao đắng cay muôn phần gánh chịu
Dành cho con phần ngọn và trái ngon
Mẹ ơi trái tim người cao cả
Trong nguyện làm cánh nhỏ, bay suốt buổi chiều hôm...


Cho và nhận

Cho và nhận
Lẽ sống của đời
Mấy ai toan tính mấy lời
Mấy ai đếm biết những điều lớn lao
Để danh bay tận trời cao
Tình thương cho mãi
Ai nhận về.
Lẽ sống đời chắc hẳn phải cho đi
Có ai muốn nhận chút công gì
Đâu phải cho đi là đơn điệu
Là cuộc đời phiêu diêu
Hiểu thứ nhận về
Là niềm vui
Nụ cười
Đời.

Nghĩa
Ở đời
Cho và nhận
Cho đi là nhận
Nhận đền đáp tiếng vui
Nụ cười trong đôi mắt nhỏ
Là đủ rồi thỏa lòng trông mong
Cho đi để nhận lại lẽ sống đời.

Cho và nhận
Tim tìm đến tim
Ánh mắt buồn kề mắt
Đi trong khoảng lòng chân thật
Giật mình tỉnh, mau cho để nhận
Có ai cười để đời mãi vui tươi
Ta xóa đi giọt lệ trong đôi mắt
Đời cho không phải là mất
Lấy nụ cười, êm êm
Trong đôi mắt em
Chính là,
Cho để nhận.


Thương hoài hạt cát xưa

Đã bao lần anh nhìn hạt cát bay
Cũng chưa hiểu vì sao lại thế
Đã bao lần anh thầm tự hỏi
Câu trả lời có phải ở nơi em

Em ơi dù nơi nào xa vắng
Vẫn hạt cát nhỏ anh đã tặng em
Sao hôm nay nó vội vàng to lớn
Lẽ thế nào hay anh quá yêu em

Anh thương lắm đôi vai gầy giá lạnh
Anh trách đời dây tình quá mong manh
Hay bởi tại anh mang lầm lỗi
Rời xa em trong lúc gió ngang qua

Giờ anh nghĩ ngày xưa mình thơ dại
Xa em rồi anh mới biết lòng đau
Em thân yêu dù sóng đời cứ vỗ
Và gió kia có làm anh giá lạnh
Lời xin lỗi anh viết trong hạt cát
Gửi nơi nào để em thấu lòng anh...


Phan Văn Tân






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét