Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

CÓ NHỮNG MÙA MƯA ẤY...




Mưa, lại nhớ…
Mùa mưa của những ngày đầu tiên xa nhà, năm đó Quy Nhơn có bão, hí hửng cùng tụi bạn kí túc xá đi mua mì tôm, bánh mì, yomost… về chống bão. Buổi tối hôm bão vô đất liền, em vác chiếc dù màu xanh, cùng cả đám kéo ra biển để… đi dạo. Sóng biển ầm ầm, hung dữ, sóng trào lên bờ cát, cuốn những dòng chữ một người hì hụi viết ra tận khơi xa, cuốn luôn chiếc dù màu xanh đi mất… Đêm, bão đem theo thật nhiều mưa, thật nhiều gió, tràn vào thành phố nhỏ, em nằm nghe mưa lạnh, nhớ nhà da diết, cái giường bé xíu mà nỗi nhớ cứ thênh thang. Nhỏ bạn giường bên xách gối chạy qua ngủ cùng, chợt thấy lòng rưng rưng, ấm áp lạ kì. Cũng mùa mưa năm ấy, có một người cặm cụi tập đan khăn len, cho một người quàng đỡ lạnh, rồi thành phong trào, cả phòng kí túc xá thức tới ba giờ sáng, học đan…

Năm thứ hai đại học, phòng trọ nhỏ, ba đứa ở chung với nhau trong hẻm Nguyễn Thái Học, mùa mưa lênh láng nước. Buổi chiều, ba đứa lội nước đi học, tới lớp ướt như chuột lột, nghe lớp trưởng thông báo nghỉ, lại lội nước về. Nước ngập con hẻm nhỏ, nước tràn vào phòng trọ nhỏ, nước ngập qua đầu gối, một đứa về quê chống bão, còn hai đứa ở lại phòng, vừa lội nước bủm bủm kê đồ đạc lên cao, vừa cười hắc hắc, sao lụt vui dữ vầy nè, lần đầu tiên biết thế nào là ngập lụt… Đêm đó, hai đứa kê cao cái giường nhỏ, leo lên đó ngồi thu lu coi nước lên… Cũng mùa mưa năm đó, lúc người ta hối hả chạy về nhà, đường phố vắng tanh, có hai đứa ngốc thiệt ngốc, dầm mưa đạp xe đi quanh thành phố, chỉ để coi những bông hoa sữa li ti rụng đầy con phố quen, nghe hương thơm cuối mùa còn nồng nàn trong gió, hương vương trên tóc, trên môi, và mùi hương quyến rũ đọng trong những giọt mưa mang vị ngọt. Mùa mưa kỉ niệm của biển đêm, của những ngày đầu em gặp anh, cũng là lần đầu trái tim rung lên một nhịp...

Năm ba, kí túc xá mười hai người. Mùa mưa, cả phòng rủ nhau đi ăn bánh xèo đường Ngô Văn Sở. Mùa mưa, co ro trong chiếc giường bé xíu, kể chuyện nhau nghe. Mỗi đứa một quê, kể không biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất, rồi nửa đêm rủ nhau nấu mì chua cay, đặc sản mùa mưa của sinh viên xa nhà. Năm ba, mưa mặc mưa, cả phòng đội mưa lên giảng đường học thi, giảng đường rộng, gió vẫn lạnh, mưa vẫn rơi, còn tâm trí thì miên man về Tagore, Lý Bạch … ở đất nước Ấn Độ, Trung Quốc nào đó, xa xôi…

Mùa mưa thứ tư xa nhà, kí túc xá tầng hai, cả phòng hì hục nào búa nào đinh sửa lại cửa phòng, lấy tấm bảng con đóng lên cánh cửa để tránh mưa tạt, gió lùa. Cũng mùa mưa ấy, lần đầu tiên tập chững chạc, tập làm cô giáo, xúng xính áo dài cũng tụi bạn đi kiến tập. Lần đầu tiên thấy yêu những cơn mưa Quy Nhơn, yêu thành phố nhỏ bé, yên bình nhiều đến vậy…

Mùa mưa năm nay, trở về bên mái ấm thân thương, em đã không còn là cô sinh viên vô tư ngày trước. Đêm nay, nằm giữa căn phòng ấm, nghe mưa ngoài trời mà lòng rưng rưng nhớ… Em nhớ thành phố hiền hòa như nằm ngủ lúc mưa giăng, nhớ giảng đường với những buổi học ngập tràn tiếng cười, em nhớ đến quặn lòng kí túc xá ngày mưa, nhớ cái giường bé xíu, nhớ lũ bạn thân thương mà không biết đến bao giờ mới gặp lại, nhớ một người cùng em đi qua những mùa mưa đầy kỉ niệm… Những mùa mưa như thế, liệu có trở lại không?


Dã Quỳ
Đang giảng dạy tại Khánh Hòa


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét