Một bông quỳ nở trong sương
Một đôi lá nhặt bên đường thời gian
Mưa đông trút lá dịu dàng
Giăng mùa hoài niệm lên trang giấy nhàu
Đời người cứ thoảng qua nhau
Mấy khi nhớ lại một màu tình thơ
Bảng đen, phấn trắng chưa mờ
Lặng trong kí ức bây giờ mới thương
Tóc thầy bạc trắng như sương
Đưa đò qua bến, ngược con nước về
Bục giảng - sân khấu người thuê
Ươm mầm tri thức là nghề hát rong
Mưu sinh dẫu nợ gánh gồng
Áo rách vẫn giữ tấm lòng sạch trong
Thắp lên một ngọn lửa lòng
Trở về với mái trường trong ánh chiều
Hai mươi mùa phượng dấu yêu
Mà nay nhìn lại đã nhiều đổi thay
Xác xao gió lạnh thấm đầy
Bỗng thèm hơi ấm tình thầy nghĩa cô
Nguyễn Lữ Thu Hồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét