Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2014

TÌNH GIÓ (Thơ của Nguyễn Thị Thùy Nhân)


Chiều công viên, hoàng hôn buồn không nắng
Chỉ có em với mây vàng trong mắt
Mưa giăng…

Phi lao già vẫn nhuộm một màu xanh,
Cứ hỏi gió hay là sương chiều đó nhỉ?
Gió vùng vằng, em là gió!
Biết bao năm chàng đứng đó trước biển khơi
Em đã đi qua ở khắp muôn nơi
Nhưng vẫn dừng lại phía chàng cả triệu lần, để trả lời một câu hỏi:
Sớm mai này, mưa có ghé chưa em?
Liệu mùa đông năm này có lỡ hẹn không sang?
Em không biết! Ừ, em làm sao biết?

Chợt thấy cô bé dỗi hờn, đôi mắt đỏ bừng vì giận
Cố chạy thật nhanh mà mỗi bận chân đi như là tiếng gọi “giữ em đi!”
Rồi chú bé thầm thì, cái chi chi thì chỉ có tình mới hiểu.^^
Hai đứa dắt tay đi dung dăng dung dẻ, chỉ có em cười hi ha.

Ngẫm ra thì cũng đã già
Đã hai bốn, hai lăm rồi đó nhỉ?
Đã thấy tình yêu là một trò chơi màu nhiệm có kẻ thắng người thua.
Cười tình một lần đi!
Nói làm chi hoài những tiếng kêu than
Cho héo hắt mắt cười, cho xương gầy đôi tay nhỏ.
Chiều đông, em đi trong mưa ấy!
Có thấy dáng hình mùa đã sang?


N.T.T.N



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét