Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Tản văn : XUÂN VỀ QUA NGÕ SÁNG NAY




      Quý đông, ngày sáng mờ bởi những kẽ nắng mỏng dệt đan lên con ngõ vắng những hắt hiu buồn. Đông ảo não trong cái sắc lạnh ngọt của mùa. Lũ trẻ chúng tôi mình phủ ấm những áo bông dày cộm, tha hồ đùa nghịch với những chú chim không theo kịp đàn để tránh cái rét thấu tê tái này. Miệng thở phì phì những luồn hơi, rồi cứ thế ai cũng hít hà… Lạnh.... Đông ấm dần trong chén trà sớm của ngoại, theo những ngón tay mũm xoa xoa lên thân khoai nóng hổi bị bẻ đôi bất thần, chúng tôi vô tư hít lấy cái chất mật hương quyện sóng sánh theo làn hơi nóng thấm vào người.

       Đông. Cây đã thôi thả lá làm duyên nhưng mỗi sáng mẹ vẫn đều đều xát những nhát chổi trên con ngõ nhỏ. Tiếng chổi của mẹ như nhòa đi mỗi khi tiếng còi tàu vang lên từ phía ga xa xôi, đầy mơ hồ…


        Như thể những ngày hè, mây mê mải với trò đuổi bắt cùng gió, cùng trăng để khi đông về mây chợt nhớ mẹ đang chờ ở nhà mà tỉ tê khóc. Mây cũng chỉ là một đứa trẻ như chúng tôi mà thôi, vẫn khóc nhè, vẫn ham chơi nhưng đó chỉ là những ham muốn tức thời của trẻ thơ thôi nhỉ, khi chán rồi thi lại chỉ muốn trở về với mẹ. Bởi “con có bao giờ rời xa mẹ được đâu”. Mây nhớ mẹ, vân vê tà áo mỏng trên nền trời để rồi quặn lòng mà khóc trắng xóa mờ nhòa cả đất trời, ủ cái buồn ê ẩm vào lòng người để ta thấy ánh mắt mẹ cứ xa xăm diệu vợi…

      Khi gió chỉ còn sắt se lạnh cũng là lúc những lớp áo bông của lũ trẻ chúng tôi mỏng đi. Mây nhờ nắng tìm thấy được mẹ nên cũng tủm tỉm cười. Bình minh e ấp ngoài khung cửa gỗ vết rêu xanh, nằm lười cuộn mình trong chăn ấm, ngắm từng hạt nắng linh lung va vào nhau, nghe tiếng chổi mẹ đưa vẫn đều đều trên con ngõ nhám những bước chân mùa. Tiếng còi tàu đã trôi xa dần chìm vào màn sương lưu li chùng chình của buổi sớm mai… tiếng chổi của mẹ chợt ngừng… Cả không gian tinh khôi mùa mới. Rả rích tiếng sương mai rơi trên những kẽ chồi non… Chiếc bóng quen là lạ mà thân thuộc quá như đổ dài trên con ngõ nhỏ… Mây đã cười dung dẻ nắm tay mẹ phiêu du mà sao mắt ai cũng đang ướt lệ. Nắng đậm màu và lấp lánh hơn…
- ANH HAI VỀ!
... Anh đứng trên con ngõ nhỏ, hanh hao gầy những sợi nắng vàng ánh những vấn vương lên mái tóc đôi màu của mẹ…



        Sáng nay. Xuân về qua ngõ nhỏ nhà tôi.





                                        Thủy Linh Lung




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét