Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Truyện ngắn : BIỂN VÀ ANH




     “Ngày…tháng…năm…

    Anh sẽ yêu em đến khi nào sóng biển thôi xô vào bờ. Em cười vang trời rồi nhìn anh: uh, em cũng sẽ mãi mãi yêu anh.”
     Lật từng trang nhật ký, nước nắt lại rơi. Đêm nay cũng như nhiều đêm khác, Diệu Anh lại khóc. Nước mắt lã chã rơi…. rơi hoài… nghẹn đắng… Đã hai tháng kể từ khi cô rời xa Gia Phong. Hai tháng đầy nước mắt và sự hiểu nhầm.

1. Tình yêu mang dư vị biển

      Diệu Anh và Gia Phong yêu nhau đã được hơn một năm. Một tình yêu nhuần vị biển. Diệu Anh yêu biển, yêu nhiều lắm… Biển là khởi nguồn của gặp gỡ - một cuộc gặp gỡ đầy thú vị… Chiều nào, sau giờ học, cô và Gia Phong cũng hẹn nhau, rồi cùng nắm tay dạo bước dọc bờ biển. Việc đó dường như đã trở thành một thói quen và sở thích, thấm sâu vào máu của cô - một sở thích kì lạ. Gia Phong vẫn thường hay thắc mắc:
     - Sao em yêu biển nhiều thế? Có nhiều hơn yêu anh không?
      - Em cũng không biết vì sao em yêu biển nhiều như vậy. Chắc 

tại do biển đã mang anh đến cho em, một người tốt, một người yêu em nhiều… Em yêu anh nhiều như biển yêu sóng vậy. Hihi.
      - Thế anh có yêu em không?
      - Anh chỉ yêu biển thôi!
Diệu Anh quay qua lườm Gia Phong một cái, rồi đột nhiên nhảy lên hôn “chụt” vào má anh. Bị hôn trộm Gia Phong vẫn còn đang bất ngờ, anh đứng sững một lúc, rồi chạy đuổi nhanh theo cô. Họ cười thật to - tiếng cười của một ngày ấm áp và tràn đầy hạnh phúc.

      Ngoài kia, những chú sâm cầm đang nô giỡn trên sóng, chúng vỗ cánh bay vút lên không trung, tung lên trời những giọt nước lóng lánh ánh vàng. Gió khe khẽ thổi, những con sóng thì thào hát tiếp khúc hoan ca về một tình yêu đẹp…

2. Món quà đặc biệt – tình yêu vỡ òa

     Sau mấy đêm thức trắng suy nghĩ, cuối cùng Gia Phong cũng nghĩ ra được một món quà đặc biệt để tặng cho Diệu Anh nhân dịp sinh nhật lần thứ 21 của cô. “Chắc chắn cô ấy sẽ rất bất ngờ, Diệu Anh sẽ cảm động mà khóc mất thui”. Gia Phong tự nhủ. Vươn mình khoan khoái, anh thấy lòng mình trào dâng một niềm hạnh phúc khôn tả.

    Cầm lấy điện thoại, Gia Phong nhắn tin ngay cho Diệu Anh: “Chiều nay, 4 giờ anh sẽ đợi em ngoài biển, anh có một điều bất ngờ muốn tặng cho em. Nhớ ra đó. Không gặp không về.”

     Gió may xào xạc trên những tán cây, đem theo cái rùng mình, cùng một chút buồn ảm đạm báo hiệu sự trở lại của mùa đông. Mùa của những cơn bão, của sự lạnh lẽo và cô đơn. Diệu Anh lặng lẽ bước trên đường, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Hôm nay là ngày vui của cô, nhưng không hiểu vì sao cô cảm thấy trào dâng trong lòng một nỗi buồn và sự lo lắng đến kì lạ. Dường như cái giá lạnh của mùa đông đã bắt đầu len lỏi vào tâm hồn bé nhỏ của cô. Bất giác nhớ tới cuộc hẹn với Gia Phong, cô đưa chân rảo bước nhanh về phía biển.
      Ngoài biển gió như cuốn đi mọi thứ trên đường nó qua. Thỉnh thoảng, đâu đó lại có tiếng gió rít lên từng hồi không khiến người ta khỏi rùng mình. Đưa mắt nhìn xung quanh, Diệu Anh như chết lặng, trước mắt cô, Gia Phong đang hôn một cô gái khác, xung quanh họ trải đầy hoa hồng vàng Diệu Anh vẫn thích. Diệu Anh thấy tim mình nghẹn lại… vỡ òa… nước mắt giàn giụa. Một đường thẳng vô hình chạy ngang tim… cứa một vết sâu… nghe đau nhói… Trong những giọt nước mắt đang hoen ướt đôi mi, một làn sương mờ chợt đến, che phủ hết toàn bộ mọi thứ… nó mờ dần và chằng còn thấy gì nữa.
       - Gia phong… anh là đồ tồi…
Diệu anh hét to, rồi ôm mặt chạy… Phía sau, Gia Phong đang đuổi theo cô… mơ hồ…

     Đâu đó trong gió, lời bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên… mơ hồ…. lạnh lẽo.

             Happy birthday to you.
             Happy birthday, happy birthday. .
             Nước mắt rơi...
            Tình yêu chấm hết.

3. Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại

      Ra khỏi sân bay, Diệu Anh không đi thẳng về nhà mà quyết định đi dạo để ngắm cảnh thành phố sau 2 năm du học. Mọi thứ với cô dường như đều trở nên xa lạ, thành phố đep, khang trang hơn. Hai bên đường hoa sữa nở rộ, những chùm hoa tím trắng đẩy đưa như làm duyên với gió. Làn gió thoáng nhẹ qua, từng cánh sữa li ti nghiêng nghiêng rơi nhè nhẹ buông mình xuống lòng đường, Diệu Anh khẽ đưa tay ra hứng những cánh sữa rơi, lòng cô đột nhiên trào dâng một cảm giác nâng nâng đến kì lạ. Diệu Anh cảm thấy hình như con đường tĩnh lặng hôm nay chỉ để dành riêng cho cô - một kẻ cô đơn. Bất giác hình bóng Gia Phong lại ùa về, len lỏi choáng ngợp tâm trí cô.

     “Khuất bóng anh rồi, mặt đất dưới chân em rạn nứt, em thấy mình từ từ rơi vào trũng lõm của miền đau – cảm giác chao chát, vỡ òa”

     Lang thang một lúc, đang miên man trong dòng suy nghĩ. Chợt Diệu Anh đứng sững lại, trước mắt cô lúc này là biển - dịu êm và lặng lẽ. Nơi đã chôn giấu bao kỉ niệm ngọt ngào, xen lẫn cay đắng, tủi nhục trong lòng cô. Một giọt nước mắt khẽ lăn trên gò má hao gầy.

      Biển hôm nay bình yên và hiền hòa như mơn man lòng kẻ tha hương. Ánh trăng như trát vàng tới tận chân trời, ánh bạc dây đầy trên đầu ngọn sóng. Sóng ồ ạt tràn về nơi Diệu Anh đứng.
       Bỗng vỡ òa…. mang hạnh phúc… quay về.

      Diệu Anh không dám nhìn vào cảnh tượng ấy, bởi cô rất sợ phút giây hạnh phúc nhất sẽ mau tan biến. Trước mắt cô. Cũng nơi ấy, cũng ngày này (sinh nhật cô), cũng người đó với đóa hồng vàng… tất cả đang hiển hiện trước mắt cô - đẹp đẽ và huyền hoặc như một giấc mơ… giấc mơ tràn đầy hạnh phúc…
       - Cuối cùng em cũng quay lại, anh biết em sẽ trở về mà.
        - Gia Phong.
     Diệu Anh thấy tim mình nghẹn lại, vỡ òa, nước mắt giàn giụa. Cô tưởng mình sẽ không bao giờ được gặp lại anh, sẽ mất anh mãi mãi, hạnh phúc sẽ mãi rời xa cô… Vậy mà lúc này đây mọi thứ mà bấy lâu cô vẫn ấp ủ, nhớ thương đang dần quay về, đầy đủ và viên mãn quá.

     Đằng xa, từng ánh trăng khẽ rơi rớt trên biển. Đâu đó… tiếng hạnh phúc vang lên… vỡ òa…

            “Rồi một ngày em đến, biển hát em nghe
             Bài hát có đôi câu chuyện buồn
             Rồi một ngày em đến, biển hát em nghe
             Bài hát có những niềm vui, thật vui…”.


                                       Nhã Hàn Dương
                                  (Nguyễn Thị Kim Anh)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét