Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Truyện ngắn : CƠ HỘI


              Quý tặng thầy Võ Minh Hải

     - Lau nước mắt đi!
Chiếc khăn mùi soa trắng đặt gọn trong tay nó.
     - Tôi không cần ai thương hại hết. Để tôi yên!
      Nó hét lên rồi quay lưng bỏ chạy. Nó thấy tủi thân hơn khi người khác thương hại mình. Ngồi bệt xuống bậc tam cấp nhìn ra khu vườn trường đầy màu sắc tươi vui của hoa, của bướm nó thấy sao mọi thứ lố lăng thế, vô duyên thế… chỉ là bởi tâm trạng nó đang rối bời chăng?

- Khóc lóc thì mọi thứ sẽ được giải quyết à?

Vẫn giọng lạnh lùng ấy:

- Kệ tôi…

- Vậy thì bạn chỉ đang tồn tại chứ bạn không hề sống. Nếu khóc mà giải quyết được vấn đề thì bạn cứ khóc đi.

       Phong để nó một mình với chiếc khăn tay.


    Vị trí đầu lớp thật xứng đáng cho những đêm nó thức trắng đêm học bài, nhưng trong lớp nó không được bạn bè quý mến, có lẽ bởi cái vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu kỳ của nó hay vì lối sống tách biệt lúc nào cũng chỉ ngâm nga điệu khúc MỘT MÌNH của nó. Từ nhỏ đến lớn, nó luôn khép mình trong chiếc vỏ tự tạo, nó đã mất niềm tin vào cái gọi là tình bạn từ nhỏ, với nó chỉ có gia đình sách vở và thú bông – đó là những người sẽ không bao giờ để nó cô độc. Các thầy cô thì khác, họ tự hào về đứa trò cưng, luôn đứng đầu trong mỗi kì thi. Vậy mà hôm nay, đứa học trò xuất sắc nhất lớp ấy lại nhận một con 0 tròn trĩnh môn toán. Thầy giáo ngạc nhiên và gặng hỏi lí do nhưng nó chẳng giải thích gì ngoài sự im lặng. Cả lớp cứ xì xào bàn tán, lúc ấy nó rất muốn khóc lắm… nhưng có lẽ lòng tự trọng của nó đã ngăn những giọt nước mắt của nó lại.

      Còn bây giờ nó không thể ngăn được những dòng nước mắt ấy nữa. Nó khóc… khóc thật nhiều. Không phải cho điểm 0 môn toán hay lời chê trách của thầy cô bạn bè. Nó khóc vì ngày mai… cái ngày mai đen tối và cô độc…

       Chuông reo. Giờ học trôi qua thật nặng nề, uể oải, lại phải học phụ đạo buổi tối.

     Xe hỏng. Dắt bộ. Mọi thứ đượm màu u ám… nó cũng chẳng vội gì, nó không muốn về nhà… cứ dắt bộ như một thi nhân nhàn rỗi đang kiếm tìm chút hứng để tạo những giọt thơ.
- Gửi xe đi rồi tôi chở về!
- Không cần.
      Trời về chiều mới 6h mà trời đã lờ mờ tối, nghĩ đến con đường vắng dẫn về nhà. Nó đành gửi xe vào quán ven đừơng rồi leo lên xe Phong. Về gần tới nhà… có gì đó làm bờ mi nó ươn ướt. Là gió, hay bụi? Nó cứ thẫn thờ như một kẻ ngây.
      - Bạn không muốn về nhà? Tiếng Phong cắt đứt những phút mặc niệm của lòng nó.

       Nó im lặng. Phong chở nó đi trên con đường quen thuộc nhưng hôm nay con đường này xa lạ với nó quá. Gió mát lạnh hong khô những giọt nước mắt trên gò má. Chiếc xe thắng lại… và nó lờ mờ nhận ra, hai đứa đã đi hết bờ biển dài… đến mũi đất…
- Hải Đăng. Nó thì thầm.
     Theo Phong trên những vòng xoắn trôn ốc dài như nỗi buồn lê thê của ngọn đèn biển, nó nhận ra cái vị mặn mòi của biển cả đã bao lần nó nếm trong những con gió mùa. Thành phố về đêm thật đẹp, hoa lệ, và lấp lánh. Bầu trời là một tấm nhung khổng lồ điểm xuyến những ánh sao. Biển đen đặc loang loáng từng quầng sáng nơi những con tàu đánh cá. Là một đêm phố biển bình yên, chỉ có sóng như vân vê, lả lướt, đón đợi, rồi như nhắn nhủ chút luyến lưu gì với nhân tình. Gió vuốt nhẹ vào mái tóc nó, lặn sâu vào tâm hồn vỡ mảng rằn rịt những nỗi đau để xóa nhòa tất cả. Tâm hồn nó giờ đây như lành lặn, nhẹ nhàng và thanh thản lạ.

      Điện thoại reo lên. Mẹ gọi. Nó tắt máy. Lại tiếng chuông điện thoại của mẹ.
     - Khuya rồi, về thôi! Phong đã bước xuống cầu thang từ khi nào.
     Cuối cùng thì mọi việc cũng đã ổn. Ba mẹ nó đã hoàn tất thủ tục li hôn. Nó không còn cảm thấy cùng quần và bế tắc nữa. Nó đã học được cách biết chấp nhận và hiểu rằng đôi khi cho người khác một cơ hội cũng là tự mình cho mình một cơ hội và sự khởi đầu đang bắt đầu từ một kết thúc. Ba và mẹ vẫn là những người bạn tốt của nhau như trước kia, họ đã không còn phải gò mình vào sự khó chịu của những dằn vặt về nhau nữa. Còn nó, dễ dàng lấy lại vị trí đầu lớp và cũng không còn nữa cái hình nộm kiêu kì, ích kỉ. Nó đã là một con người khác.
      - Ai đi xe ôm không? Xe ôm đặc biệt không được ôm đây! Hì hì… nó lại cười nham nhở nhìn thằng bạn đang lóc cóc dắt xe.

      Phong vẫn chỉ khẽ mỉm cười. Trời dần tối, đèn trên những con đường sát biển đã bật sáng, thành phố về đêm hiện lên thật thanh bình.
      - Ổn chứ? Phong chợt lên tiếng.
Nó mỉm cười :
     - Uhm… đã được sống chứ không phải là tồn tại nữa rồi. Nè… chúc mừng sinh nhật.

      Nó chìa ra một chiếc hộp quà được gói cẩn thận và đẹp đẽ với cái nơ hồng to sụ.

       - Bóc đi!

Phong mở chiếc hộp nhưng thật ngạc nhiên khi thấy chiếc hộp rỗng không.

      - Mình hiểu. Phong mỉm cười. Món quà ý nghĩa nhất ngày hôm nay đó.

      Trước kia Phong cũng đã từng như nó, là một người khép kín và trầm bởi mặc cảm ba mẹ chia tay - một cú sốc thật lớn đã biến thiên đường thành địa ngục trước mắt cậu. Đêm đó Phong bỏ nhà đi lang thang không về, thế rồi Phong lạc đến nơi này.

     Trên hành trình dài mỏi mệt của chuyến xe mang tên CUỘC ĐỜI để đến được trạm cuối cùng – trạm xe mang tên HẠNH PHÚC. Đừng ngồi lì trên xe, hãy thử xuống một trạm xe CƠ HỘI được đặt trên đường, để cho ta được dừng chân và nhìn lại đoạn đường ta đã qua, để thấy ta đã được gì và mất gì. Cuộc đời luôn cần những khoảng lặng để ta suy ngẫm. Chấp nhận để cho người khác một cơ hội cũng chính là tự cho mình một cơ hội. Kỹ thuật cá nhân không quyết đinh sự thành công của vũ điệu mà thành công là ở sự thấu hiểu, sự đồng điệu, giao cảm giữa tâm hồn của đôi bạn nhảy. Hãy bước, đi… xoay… xoay… xoay và kết thúc thật đẹp bởi cuộc đời vốn cũng chỉ là một vũ điệu mà thôi.


                                 Buôn Ma Thuột, 24/05/2012
                                            Thủy Linh Lung


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét