Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

NGỌT NGÀO THÁNG GIÊNG (Phan Nguyễn Trà Giang)


    Mùa xuân là cả một mùa xanh
    Giời ở trên cao đất ở cành
    Lúa ở đồng tôi và lúa ở
    Đồng nàng và lúa ở đồng quanh
                                   (Nguyễn Bính)

Điệp khúc xanh của mùa xuân nước Việt được Nguyễn Bính cảm nhận từ lâu lắm và tinh tế lắm! Xanh trời, xanh đất, xanh mây, xanh vương vương khắp cánh đồng nõn nà lá sắc, xanh đậu hờ trên những lộc biếc non tơ và xanh vỗ về những giấc mơ vừa chớm nở trong miền nhớ của lòng người.

Tháng giêng về gọi cơn mưa xuân thập thò trước ngõ. Vòm mây trong xanh là thế, có ai ngờ mùa đông cũng sụt sùi, thút thít, khóc cho giờ phút chia li! Những giọt nước mắt trong veo, mảnh mai như là bụi, là sương, là chút vấn vương gieo vào hồn người những yêu thương, trăn trở. Giai điệu xanh của mưa xuân trải dài trên khắp hàng cây, góc phố. Mắt lá lung linh, xôn xao tiếng vui cười trong sáng. Tình yêu nảy nở từ sự rung động của trái tim nhưng lại bắt nguồn từ sự say mê trong ánh mắt. Phải chăng, con người yêu tha thiết mùa xuân cũng xuất phát từ cái nhìn đầu tiên khi chạm phải cặp mắt ngây thơ của tháng giêng nõn nà, xanh biếc?

Phút giao mùa thiêng liêng giữa năm cũ và năm mới bao giờ cũng đánh thức trong kí ức của mỗi người những hoài niệm cổ tích. Là thuở lên năm hồn nhiên theo cha ra vườn nhặt lá mai cho cây cành kịp ra hoa Tết; là khi nhìn thấy mẹ góp nhặt từng đồng xu từ vườn rau cuối mùa mà chạnh lòng, xa xót; là phút thẫn thờ chia tay anh Hai lên đường nhập ngũ; là những cảm nhận đầu tiên khi biết dỗi hờn vu vơ với đứa bạn ngồi cùng bàn... Chao ôi! Kỉ niệm! Xa xôi quá mà ngọt dịu biết bao! Đó là khoảng trời xanh bình yên trong tiềm thức của con người, đúng chăng?

Anh Hai gửi thư về từ biên giới: "Mẹ ơi, xuân này con đón Tết xa nhà! Đừng lo lắng nhiều cho con, ba mẹ nhé!", Mẹ gạt nước mắt lăn tròn tình thương chan chứa. Phút chốc, ta mỉm cười - mắt cười nhưng long lanh nỗi nhớ. Ừ nhỉ, mùa xuân xanh như cây rừng căng tràn nhựa sống, xanh như tóc anh còn lãng tử, bồng bềnh, xanh như tuổi hai mươi dâng đầy những ước vọng. Cống hiến sức mình cho xuân về trên Tổ quốc thêm xanh, tuổi trẻ ơi, có điều chi phải hối tiếc?

Vũ điệu mưa phút chốc ngưng lại. Dường như những chàng nghệ sĩ tí hon không đủ sức hoà nhịp khúc biến tấu rộn ràng nên lặng lẽ nhường chỗ cho nắng mai. Đôi bàn tay ấm áp của ông mặt trời khẽ khàng vuốt ve từng chồi non lộc biếc, trải nhẹ lên mặt biển chiếc áo vàng mỏng manh như voan. Biển như xanh hơn, chồi biếc mơn mởn hơn và lòng người như thanh thản hơn...

Trên giàn thiên lí xanh ngăn ngắt, mùa xuân đã bước qua tự bao giờ...


P.N.T.G


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét