Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

CHÙM THƠ CỦA ĐÀO THỊ THANH THỦY

Nguồn : Internet

              Đón mưa

Ngủ một mình trằn trọc anh không thể
Vì ngày mai được kề khách má hồng
Vui lên ai cùng say chén rượu nồng
Có biết đén một người đang cay đắng
Anh vô tư chẳng biết ai thầm lặng
Chôn tình đầu vào cõi hư vô
Chơi đi anh giữa cuộc sống xô bồ
Mình em bước lẻ loi trong sợ hãi
Trong đêm đông trái tim vẫn khờ dại
Gọi tên anh
Quặn thắt
Một niềm đau
Anh nghĩ rằng em bên kẻ đến sau
Nhưng tim đó dường như không thể mở
Biết là cô đơn nhưng sao em vẫn sợ
Tổn thương
Nhiều lúc dừng chân trên nẻo đường trường
Em cay đắng nhận ra tim đã chết
Khát khao sao cơn mưa bất chợt
Nhưng liệu rằng em dám hứng hay không?


Vết rạn

Một vết rạn
đau lòng mảnh ghép
cô đơn.

Vẫy vùng con sóng nhỏ
lênh đênh nốt nhạc tình
len nhẹ dòng nước xiết
mảnh ghép vỡ tan.

Hòa đại dương mênh mang
sóng ôm màu mắt biếc
sóng đưa đi biền biệt
mảnh ghép đành buông xuôi.

Con thuyền xưa chẳng trôi
vùi đầu miền quên lãng
người vui trong điệu nhạc
buồm mới vút lên cao.

Vô định một phương nào
ghép vỡ tan cùng sóng
lang thang giữa kỷ vọng
thuyền xưa
nhạc xưa
người xưa...yêu.


Tình trôi

Người bảo rằng yêu ta mãi thôi
Muốn giữ xuân sang nét môi cười
Muốn lưu hương tóc trong ngăn trái
Muốn có ta thôi - một kiếp người.

Sao bảo rằng yêu giây phút đầu
Tim chỉ ngừng đập với ta thâu
Cớ sao không nhắn không dòm tới
Mắt dám say sưa cuộc game show.

Tin nhắn ta đi chẳng đáp hồi
Sao người nở để lệ ta rơi
Phải chăng áo vàng trưa hôm ấy
Biến sắc màu tim chẳng còn tươi.

Lặng bước cô đơn lạnh giữa trời
Giọt sầu lẫn với hạt mưa rơi
Mộng chi về với vòng xe ấy
Ta quyết giữ người chẳng buông lơi.

Người bảo rằng yêu ta mãi thôi
Thường xuân muốn quấn mảnh đời người
Nhưng không vun đắp không chăm tưới
Dây chết - tình ta - lang thang - trôi.


Đêm

Vạt mưa chiều
rót vào tim
leng keng...leng keng...

Bóng mẹ giữa đêm khuya
dáng cha trên dòng sông lấp lánh
"Ơi! Bán kem" niềm vui chọt sáng
đứa em thơ hấp tấp một nụ cười.

Suốt đêm khuya
ánh đèn chớp nhoáng
vạt áo dài hương may thoang thoảng
lặng lẽ theo người
nước mắt vào trong.

Em không thương mẹ
hay cũng chẳng yêu cha
gót sen giẫm bùn đời nhơ nhớp
nhếch môi cười đời chỉ là thực
trắng toát mẹ nằm
vệt máu...đời con.

Cha mẹ dặn rằng hãy hàm ơn
một ông Bụt từ trong cổ tích
vai cha nghiêng
dáng mẹ thêm gầy guộc
tan nát cõi lòng cổ tích ngày xưa.

Chiều về
thoáng những cơn mưa
có cô gái nhỏ bơ vơ giữa trời
nhận người phải trả nợ đời
Tiên ông rỉ máu cho thời người dưng.

Phận hoa sống giữa gió sương
ngọc thêm nặng hạt cánh càng rụng rơi
vun thêm cho gốc tốt tươi
vun thêm cho lá biết cười rạng đông.

Nỗi lòng ai tỏ cho không
thương cha
yêu mẹ
em vùi trong đêm.


Đào Thị Thanh Thủy



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét