Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

XUÂN ĐANG VỀ... MẸ ƠI


      - Mẹ coi ăn ít lại đi, mập quá!
     - Uh! Biết rồi, mi cứ la mẹ hoài rứa?
      Mẹ con nó vẫn nói chuyện với nhau như thế, người ngoài mà nghe cứ tưởng nó nói chuyện với bạn rồi cãi nhau. Mà hình như là bạn thì phải, nó vẫn gọi mẹ là “bé bự” mà…

     Nó đã học năm ba, lại là dân Văn khoa, thế mà chẳng bao giờ nó nói được với mẹ một câu tử tế. Lần nào gọi điện cũng chỉ vài câu cộc lốc. Hôm trước coi TV, thấy Bình Định có bão, mẹ gọi điện hỏi thăm nửa đùa nửa thật:
       - Gió cuốn bay chưa rứa?


     - Xí! Con gái mẹ ốm ri chứ đố gió mô cuốn được. Mẹ bự rứa mới phải coi chừng.
     - Uh! Hôm qua bán hàng mẹ mới thấy bự là khổ, nắng mệt mà không có chỗ mô ngồi cho mát.

      Khóe mắt nó cay cay, thấy gì đó xót xa, nhưng rồi nó lại dửng dưng:
      - Ai biểu…nói rồi mà không nghe, ăn cho nhiều vào rồi than…

        Nó cúp máy, nó sợ mẹ nghe tiếng nó khóc. Từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ nó khóc với mẹ, chưa nói được lời nào yêu thương. Giờ đi xa, thỉnh thoảng nó thèm được la, thèm được đánh đòn, lạ thật…

       Đêm nay gió lạnh quá, không biết ở nhà thế nào. Mẹ già rồi, cứ đi bán hàng từ sớm, khổ…Quen anh, nó nói thật nhiều, yêu thương có, hờn giận có, thế mà với mẹ, nó chỉ có giận hờn. Nó rưng rưng, lạnh càng nhớ mẹ, nhưng không thèm gọi điện thoại, ai biểu mẹ không…gọi nó. Anh cốc đầu nó: “Ngốc quá bé ơi!”.

       Mấy hôm liền bận học, nó để quên mất mẹ sau đống bài vở bù đầu. Đột nhiên điện thoại đổ chuông. Nó bỗng reo lên: là mẹ…

       - Răng bữa chừ không nhớ mẹ rứa?

       - Ai biểu mẹ không nhớ con chi?

       - Con với cái, nuôi lớn rồi đi hết.



       Nó nghe giọng mẹ có gì đó là lạ, hình như có ý hờn trách. Thế nhưng nó vẫn giữ thái độ lạnh lùng ngày thường:

       - Răng rứa? Già rồi nghĩ quẩn à?

    - Chị mi đi làm không về, mi đi học rồi cũng lấy chồng ngoài đó, hai đứa nhỏ rồi cũng đi. Rứa đứa mô vế với mẹ?

      Đúng là nó không hề nghĩ về chuyện này. “Đứa mô về với mẹ?”, câu hỏi đó khiến nó muốn nói gì đó với mẹ, nhưng:
      - Mệt quá, già rồi lại mắc bệnh than thở…

      Nó lại cúp máy như mọi lần…

       Không hiểu sao với mẹ, nó không nói được lời nào trọn vẹn. Không biết mẹ có thấy nó đang khóc không, nhưng nó biết mẹ đang khóc thầm một mình. Không biết mẹ có thấy nó thương mẹ không, nhưng nó biết mẹ rất thương nó. Không biết mẹ có thấy nó quan trọng không, nhưng nó biết mẹ rất quan trọng với nó. Không biết mẹ có thấy mùa xuân đang về không, nhưng nó biết, nó sắp được về với mẹ…


                                                Nguyễn Lễ
                                   (Nguyễn Thị Phương Linh)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét