Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

MÙA XUÂN SẼ LẠI VỀ


                       (Kính tặng mẹ yêu)

       Mùa đông đang lặng lẽ qua đi mà sao căn nhà vẫn cô đơn, lạnh giá đến lạ lùng... Ừ! chắc tại thiếu bàn tay của mẹ. Từng cơn gió lạnh buốt thấm vào da thịt... con thấy mình sao vô tâm quá. Con đã sống những tháng ngày chỉ cho riêng con. Chỉ những lúc hết tiền con mới chịu gọi về nhà... con chẳng bao giờ quan tâm những lúc mẹ dãi nắng dầm mưa, cũng chẳng biết những lúc mẹ ốm đau, cực nhọc.






        Cho tới hôm nay... nghe tin mẹ ngã bệnh phải vào bệnh viện... chợt giật mình. Cay đắng. Xót xa. Nước mắt bỗng lăn tràn trên má... thương mẹ. Con có lỗi với mẹ nhiều lắm. Cuộc sống hồn nhiên vui vẻ của con chưa một lần biết đến những cực nhọc đắng cay. Con cứ sống như thế dưới bàn tay chở che của mẹ...
mà không hề nhận ra mái tóc mẹ đã bạc, mặt mẹ nhiều nếp nhăn hơn, và con cũng đã 21 tuổi rồi - cái tuổi mà đã được coi là trưởng thành và thay vì đem niềm vui đến cho mẹ, chăm sóc mẹ lúc tuổi già thì con lại càng khiến mẹ lo lắng nhiều hơn bởi tính vô tư của mình... Ngày đầu tiên nhập học, con đã khóc nhiều lắm khi nhìn bóng mẹ khuất xa sau cổng trường đại học... con cảm thấy mình bơ vơ, nhưng khi hòa nhập được với bạn bè thì con lại quên ngay rằng mẹ vẫn đang ở phía sau quan tâm, lo lắng cho con. Con cau có, hờn giận khi mẹ gửi tiền chậm vài ngày, mà chẳng bao giờ biết ở nhà mẹ đã cực khổ như thế nào... Ung thư-hai từ ấy ám ảnh con cả trong giấc ngủ. Con ở đây bình yên học tập mà không hay mẹ đang một mình đối chọi với căn bệnh hiểm nghèo... Con đã thôi trẻ con, đã bắt đầu biết lo sợ một ngày không có mẹ kề bên... Con xin lỗi mẹ! Dù có muộn màng thì con vẫn muốn mẹ biết CON YÊU MẸ NHIỀU LẮM. Con không cần nữa những cuộc vui chơi cùng bạn bè, không câng nữa những bộ quần áo đắt tiền... con sẽ chẳng cần gì nữa, chỉ cần có mẹ, chỉ cần mẹ mạnh khỏe... Hãy mạnh khỏe nhé mẹ của con! đứa con thơ dại quen sống dưới bàn tay chở che của mẹ giờ bơ vơ giữa dòng đời cô quạnh. Đừng rời xa con... con cần mẹ... cần mẹ để con được sửa sai, cần mẹ để con được yêu thương, chăm sóc, cần mẹ để con biết mình không hề cô dơn trên cõi đời này...

        Ngoài kia, gió vẫn thổi từng cơn không dứt, mùa đông năm nay sao dài thế?... Xuân không đến, nụ cười tắt trên môi... Giật mình nhận ra con đã lớn thật rồi, đã đánh mất những yêu thương của một thời thơ trẻ trong vòng tay êm ấm của mẹ...

              Ai còn mẹ
             Xin đừng làm mẹ khóc
             Đừng để buồn lên mắt mẹ, nghe không?

      Khóc! Nước mắt ơi... sẽ chẳng còn bàn tay mẹ lau khô, sẽ chẳng còn những câu hỏi han âu yếm của mẹ... Gió ơi! hãy thổi đi, thổi những buồn tủi, xóa những đau thương của mẹ... hãy đem mùa xuân về, đem mẹ trở lại và trả lại nụ cười trên môi. Mẹ.... hãy tin mùa xuân sẽ lại về...

                                  
                                          Trần Thị Hiền


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét