Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

ĐỢI


     Thành phố vào cuối đông bàng bạc một màu mây phiêu lãng. Mây xám bềnh bồng trôi giữa khoảng trời bao la ngập gió. Mây đợi rét về để vỡ oà những cơn mưa nặng hạt, để mi mắt mây thôi căng phồng mọng nước, để màu mắt mây không u ám, muộn phiền. Mây cũng đợi nắng về để hình hài mình mang dáng dấp của một đoá tường vân, để sắc áo của mây thêm yên bình, xanh thẳm. Mây hồi hộp chờ đợi xuân về…

       Gió phương xa kéo đến, lặng lẽ mà bất ngờ như thể kẻ tha hương lâu năm tình cờ gặp lại người tri kỉ giữa chợ đời tấp nập. Là phố đấy! Có một chút nghẹn ngào; một chút mừng mừng, tủi tủi; một chút giận giận, thương thương. Gió làm trời trở lạnh. Phố khẽ rùng mình vì cuộc hội ngộ không hẹn trước, xao xác những hàng cây trơ trụi thân gầy. Bao nhiêu năm phiêu bạt, dãi dầu của mưa nắng cuộc đời không làm gió đổi thay.
Gió vẫn thế, vẫn mang cái rét se se làm tê lòng phố, vẫn cười ngả nghiêng, vô tư lự dẫu phố không hài lòng. Phố bây giờ khác xưa nhiều lắm: điềm tĩnh hơn, chín chắn hơn và khoác cho mình một gương mặt nhiều trở trăn, suy nghĩ. Dường như phố đang đợi một điều gì đó… Sự xuất hiện đột ngột của gió đủ để phố biết rằng mình đang cô đơn, rằng phố cần nhiều người hơn, nhiều xe hơn, nhiều màu xanh hơn để hồn phố thôi buồn tênh, lơ đễnh. Phố ước gì mình trẻ lại. Và vì thế, phố cũng hồi hộp đợi xuân về…

      Em lang thang trên con phố vắng trong một chiều lộng gió. Tóc mây em bay, tay em run lạnh, vành môi em bất chợt thì thầm gọi tên ai đó… Nhưng tất cả đã xa rồi… Giữa con phố thênh thang, em bỗng thấy mình nhỏ bé quá! Em ước gì bàn tay mình đủ lớn để giữ chặt bàn tay của ai đó, ước gì nước mắt mình đừng rơi khi bước chân qua con đường ướt đầy hương hoa sữa, ước gì ngày hôm qua, ai đó chưa từng hiện hữu trong miền nhớ của mình… Em cần một giọt nắng để biết rằng sáng sớm ngày mai, ông mặt trời vẫn mọc. Em cần một nụ hoa tươi tắn sắc hồng để biết rằng vạn vật vẫn tươi tốt. Em cần một tiếng chim hót để nhận ra đời là một khúc hoan ca. Em cần một chút mưa để đánh tan vị mặn của nước mắt… Em cần một ngày xuân để bão hoà đêm đông trong hồn mình… Em cũng hồi hộp đợi chờ xuân về…

      Ở đâu đó trong cuộc đời này, mọi vật, mọi người đều có một lí do riêng để chờ đợi xuân đến..

     Có lẽ vì xuân biết đem lại niềm vui và an lành cho sự sống…

       Có lẽ vì xuân biết chiều chuộng và ưu ái cuộc đời…

       Có lẽ vì xuân là điểm mốc để vạn vật khởi đầu…

     Ngoài kia, mưa phùn đã rắc nhẹ từng cơn lả lướt trên cỏ mềm. Đã sang xuân rồi đấy…



                                        Phan Nguyễn Trà Giang



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét