Một mình!
Quán cóc cà phê chiều thứ 7
Ve sầu muộn đón ánh chiều sa
Nhạc trầm pha trộn đu trong gió
Bước dồn dòng xe phố chật người.
Lặng thầm!
Tôi gọi về đây những ngày xưa
Của những giấc mơ chưa định hình
Và những mắt non in trong nắng
Trưa hè chuồn chuồn ớt biết bơi.
Ngày đó tôi nghịch nhất hành tinh
Cướp trên tay em - sự bất bình
Cờ lau chân sáo tung trưa nắng
Em hét thật to: “Trả cào cào!”
Tôi mãi gọi về những xa xôi
Đôi chim sẻ hót giữa bầu trời
Khung cửa nhà ai giàn thiên lý
Đã dệt hồn tôi mối tình thơ.
Lại tìm những nét trầm hư ảo
Tóc em - vai lả bóng sân trường
Mắt non nụ cười nghiêng trưa nắng
Rơi cả hồn tôi một khoảng trời…
Phạm Thị Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét