Ôi! Đắc Lắc quê tôi
Tháng mười một mùa cà phê chín đỏ
Rực núi rừng nhuộm nỗi nhớ cao nguyên.
Nhớ không em?
Những đồi cà phê trải rộng chân trời
Con đường nhỏ một chiều em cùng mẹ
Gùi sắn ngô
nắng gió
cả ông mặt trời.
Nhớ nghe em!
Màu của đất là tình cha thắm đỏ
Cơn mưa chiều làm áo mẹ ướt thêm.
Thương thương lắm những con người chân chất
Sống thẳng ngay “cái bụng” nghĩa tình
Thương vị nồng nàn cà phê nơi phố núi
Cánh chim nào chao nhẹ giữa trời thu…
Nguyễn Thị Thu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét