Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

Mượn



      Mượn một chút nắng mai
      Cho thêm hồng đôi má
      Mượn một chục chiếc lá
      Để kết thành mùa thu.

      Mùa thu là của đất
       Hay mùa thu của trời?
       Mà sao thu không rơi?
       Mà sao thu không mất?

       Em soi mình trong gió
       Thấy má mình hây hây
       Chẳng phải vì mặt trời
       Chẳng phải vì em cười
       Chiếc lá vàng nắng đỏ
       Em mượn để làm duyên.

       Rồi em mượn con đường
       Nâng đôi chân em bước
       Trái tim em rạo rực
       Ước gì mượn được anh…

       Em mượn anh đôi mắt
       Em mượn anh nụ cười
       Em mượn một lời thôi
       Nhưng anh ơi có biết
       Em mượn cả một đời.

       Em mượn một bờ vai
       Dù chỉ trong giây phút
       Thế mà sao keo kiệt
       Cớ gì anh không cho?




Nguyễn Thị Thùy Nhân
Lớp phó Văn thể


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét