Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Hoa tim tím

Cõi xưa dẫn lối tôi đi về
Nhớ một chiều, nhớ mải mê
Cánh hoa tim tím ùa theo gió
Thả ngang trời làm dịu nhẹ lòng…

Mười mấy năm xa rồi
Dạo dòng đời đơn côi
Chợt nhớ chùm xoan tim tím
Mấp máy đôi môi không lời
À ơi! Đấy là quê hương…

Con đường xưa có em và tôi
Cùng dạo bước dưới hàng xoan rắc lối
Ngập ngừng khe khẽ mà thôi
Có lẽ đôi lời không nói được…

Giật mình...
Tiếng đời vọng lại một trò ú tìm
Tôi mải tìm, em mải trốn tìm
Trời xoan tim tím giờ còn đó
Tôi gửi hương vào em biết chăng?


                                      Nguyễn Thị Tuyết


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét