Xuân đến tôi chếch choáng với bàn tay ấy
Để đông kiếm tìm đóa hồng vỡ - không tên
Hồn giai nhân vương vấn cả ngày đêm
Vòng trọn vẹn, tình trọn vẹn mà sao tim vẫn khuyết?
Tâm hờ hững, tay hờ hững thả tình trôi vào miền vĩnh viễn vô tâm...
Sống dỗi hờn trong khắc khoải chờ mong
Khát hương hồng đánh thức lòng tê tái
Để máu chảy tan con tim đá dại lạnh căm...
Rồi gặp em phút đầu tiên thoảng nhẹ tựa hư không
Ta ngửi khẽ cánh hồng tươi mát
Nhưng ô hay vết thương lưu chẳng nhạt, thấm đượm trái tim ta
Vết chân xưa - miền ký ức nhạt nhòa
Ta hớp nhẹ tinh hồng trong đáy mắt
Gói gọn hương, trái tim tôi phó mặc lớp bụi thời gian.
Nay ta yêu, chẳng còn phút bẽ bàng
Trao trọn cả con tim không lừa dối
Nhớ nhung lắm lúc bên đường đứng đợi vu vơ...
Ướp hồn em trộn lẫn những trang thơ
Ta ôm ấp mối tình đầu nhỏ bé
Gió vi vu hát cùng ta khe khẽ
Lãng tử yêu thầm - một đóa hồng không tên.
Trở về
Buồn chi hỡi kẻ si tình
Cười chi hỡi kẻ cho mình vẩn vơ
Thương sao mặc khách làm thơ
Tiếc bao tim nát dại khờ không tên
Vui chơi đọ sức ngày đêm
Thả hồn lơi lỏng giữa vòng cuồng quay
Nồng này ta hớp cho say
Trộn bao men đắng ngất ngây lệ sầu
Tình kia người đã về đâu?
Hay giờ nhẫm lẫn nhạt màu thời gian
Tim xưa sắc ngọt dịu dàng
Tim nay vụn vỡ nát tan xé lòng
Gọi mong về thuở phượng hồng
Cho tôi ướp xác trắng trong muôn đời...
Sẽ có sớm mai
Gửi mẹ
Ru con một thuở ấu thơ
Đưa con về với giấc mơ ban chiều
Xót lòng hai tiếng mẹ yêu
Sương rơi bé bỏng cánh diều lẻ loi.
Vút lên xanh tận chân trời
Dang tay ôm trọn gió khơi muôn trùng
Xa trông giữa bão mịt mùng
Chạm sầu mắt mẹ vươn về phía con.
Tiền này mẹ cố giữ tròn
Dấu tay vết nghệ làm con xót lòng
Sáng ngồi với vắt xôi trong
Hương khoai vương vấn não lòng mẹ ơi!
Thân đang lạc lỏng phương người
Nhưng hồn con ấm bởi vì tương lai
Mẹ ơi sẽ có sớm mai
Mùi khoai bỗng hóa muôn vàng hương hoa.
Hạnh phúc thoáng qua
Một phút thoáng yêu
Nghĩ rồi cười
Tim dần tan chảy
Áng mây trôi
Vẫn vơ lướt sóng trên đồi gió
Mưa hát - mây như kẻ lạc loài.
Gió nói giờ đây chỉ thích buồn
Say lòng nếm trải trái cô đơn
Vô tâm có biết đâu lòng nhớ
Một áng mây trôi - trót dại khờ.
Ai bảo rằng mây không có tim
Đời đem nhiều qua nỗi ưu phiền
Tim thơ vụn nát tan thành đá
Vun nấm mồ sâu chôn gió tình.
Buồn chi hỡi kẻ si tình
Cười chi hỡi kẻ cho mình vẩn vơ
Thương sao mặc khách làm thơ
Tiếc bao tim nát dại khờ không tên
Vui chơi đọ sức ngày đêm
Thả hồn lơi lỏng giữa vòng cuồng quay
Nồng này ta hớp cho say
Trộn bao men đắng ngất ngây lệ sầu
Tình kia người đã về đâu?
Hay giờ nhẫm lẫn nhạt màu thời gian
Tim xưa sắc ngọt dịu dàng
Tim nay vụn vỡ nát tan xé lòng
Gọi mong về thuở phượng hồng
Cho tôi ướp xác trắng trong muôn đời...
Sẽ có sớm mai
Gửi mẹ
Ru con một thuở ấu thơ
Đưa con về với giấc mơ ban chiều
Xót lòng hai tiếng mẹ yêu
Sương rơi bé bỏng cánh diều lẻ loi.
Vút lên xanh tận chân trời
Dang tay ôm trọn gió khơi muôn trùng
Xa trông giữa bão mịt mùng
Chạm sầu mắt mẹ vươn về phía con.
Tiền này mẹ cố giữ tròn
Dấu tay vết nghệ làm con xót lòng
Sáng ngồi với vắt xôi trong
Hương khoai vương vấn não lòng mẹ ơi!
Thân đang lạc lỏng phương người
Nhưng hồn con ấm bởi vì tương lai
Mẹ ơi sẽ có sớm mai
Mùi khoai bỗng hóa muôn vàng hương hoa.
Hạnh phúc thoáng qua
Một phút thoáng yêu
Nghĩ rồi cười
Tim dần tan chảy
Áng mây trôi
Vẫn vơ lướt sóng trên đồi gió
Mưa hát - mây như kẻ lạc loài.
Gió nói giờ đây chỉ thích buồn
Say lòng nếm trải trái cô đơn
Vô tâm có biết đâu lòng nhớ
Một áng mây trôi - trót dại khờ.
Ai bảo rằng mây không có tim
Đời đem nhiều qua nỗi ưu phiền
Tim thơ vụn nát tan thành đá
Vun nấm mồ sâu chôn gió tình.
Đào Thị Thanh Thuỷ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét