Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

CẢM XÚC BẤT CHỢT




     Khi những chú ve rã họng trên cành phượng vĩ, sắc trời như xanh hơn, mọi vật khoác lên mình một màu áo mới. Những cây phượng hồng còn sót lại vài cành hoa, không khí mát lạnh tràn về xua tan cái nắng hè gay gắt… mùa thu bắt đầu.

      Năm tư rồi ấy nhỉ? Nhanh quá! Mới ngày nào còn là một cô nhóc cấp 3 hồi hộp khi đứng trước cổng trường đại học mà giờ đã là năm cuối rồi. Buổi học đầu tiên của năm cuối, phải đi học sớm chứ nhỉ? Nó tự nhủ với lòng phải làm một điều gì đó mới mẻ. Bước vào lớp, bạn bè mình ai cũng tươi tắn hơn, xinh hơn, giống cô giáo lắm rồi nha!

       Hai tiết học đã trôi qua mà nó chẳng thể tập trung, cuốn lưu bút nhỏ các bạn truyền tay, chưa tới ngày chia tay mà nhỉ? Những chú ve cuối mùa vẫn kêu rộn rã phải chăng luyến tiếc điều gì? Giờ này năm sau mình sẽ như thế nào nhỉ? Các bạn của mình nữa? Rồi sẽ mỗi người một nơi, không biết có còn cơ hội gặp lại không nữa. Sẽ nhớ các bạn nhiều lắm, nhớ lắm những buổi trốn học đi chơi, những buổi tập văn nghệ giọt mồ hôi lấm tấm nhưng vui ơi là vui, nhớ lắm những khuya nói chuyện nhiều hơn là học bài, nhớ lắm những gương mặt thân quen!

      Ừ thì buổi tiệc nào chẳng phải tàn, có cuộc gặp gỡ nào rồi không phải chia ly? Mỗi người có một miền kí ức riêng, không biết mọi người như thế nào nhưng nó yêu da diết cái thành phố biển nhỏ bé và yên tĩnh này, mỗi khi buồn nó có thể tìm về với biển, kể cho biển nghe tất cả và rồi biển sẽ nhẹ nhàng, thì thầm bên tai nó những lời an ủi, vỗ về. Những hàng cây, tán lá xanh một miền kí ức của bao thế hệ sinh viên. Đã bao người đi dưới hàng cây này, đã bao thế hệ trưởng thành từ mái trường này để bước vào đời… Nó không biết nữa và rồi nó cũng như vậy. Bao giờ mới có cơ hội trở về thăm trường, thăm thầy cô? Một năm, hai năm hay thậm chí mười năm sau? Bạn bè mình sẽ đổi khác, sẽ có một cuộc sống riêng, sẽ phải lăn lộn với cuộc đời vất vả này, và liệu rằng các bạn có quên không những kí ức tuổi hồng?

        Tất cả vẫn đang ở phía trước… Bước chân không được nản chí nếu chưa đạt được thành công các bạn nhé! Tự nhiên nó thấy sợ một mùa chia tay không hẹn trước, nó chưa kịp lưu giữ kỉ niệm gì cho bản thân và cho bạn bè.

              “Đừng đến nữa ngày giã từ lớp học
               Đừng chia tay để rồi ai cũng khóc
               Khi tất cả quanh mình bỗng hóa thân thương
               Và đừng quên nghe một thuở học đường!

       Mỗi người đến với ta với một vai trò riêng, những người bạn thân yêu của nó cũng vậy! Họ đến và để lại trong nó thật nhiều những kỉ niệm khó quên. Để mai này khi mỗi người một nơi, nhớ về kỉ niệm thời áo trắng và mỉm cười thật hạnh phúc…


                                            Trần Thị Hiền


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét