Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

Anh và em

Ngày hai bận mình hờn dỗi không dứt
Anh la lối những điều thật vô nghĩa
Em mỉa mai: “sao anh quá lắm điều”
Anh điêu ngoa mà không hề xin lỗi.

Em ấm ức thế rồi nước mắt rơi
Thế rồi cơn mưa chiều đến vội
Anh nói mãi, sao em chẳng nghe lời
Em ngang bướng, lại là chúa - trời ơi!

Sáng đi học anh nhắc khéo: “mưa!”
Thế mà hồn nhiên em đến lớp, mặc lời
Và bây giờ mưa rơi ở nơi đây
Nước vương ướt tóc em rối bời.

Anh vội đến theo cơn mưa bụi
Và giận hờn: “em vừa vừa thôi chứ”
Ngồi sau xe em từ từ phân xử
Anh luôn đúng, em có sai bao giờ.


                                   Nguyễn Thị Bích Hiệp


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét