Thứ Tư, 16 tháng 3, 2016

Tạp bút : MẸ VÀ VẺ ĐẸP THẦM LẶNG (Cô Lê Thị Xuyên)


Những ai còn mẹ đều cảm thấy mình là người may mắn và hạnh phúc. Từ khi còn ẩn mình trong hình hài là giọt máu đỏ hỏn, được nuôi dưỡng trong bào thai chín tháng mười ngày, lúc cất tiếng khóc chào đời, được hiện diện trong thế giới của cuộc đời biết bao tươi đẹp, rồi những bước đi đầu đời vụng dại, thành công và thất bại, niềm vui và nỗi buồn, hạnh phúc và khổ đau… đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng chẳng thể nào nói hết tình yêu của mẹ dành cho con. Chín chữ cao sâu vẫn vang vọng như lời nhắc nhở của đấng sinh thành đối với mỗi chúng ta, những đứa con của mẹ.

Tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi được là con của mẹ, người đã mang lại sự sống, thành công, hạnh phúc cho tôi như hiện tại. Những ngày còn thơ dại, tôi được đắm mình trong lời ru à ơi ngọt ngào của mẹ trên cánh võng, nhoẻn miệng cười và bi bô tập nói, tiếng nói đầu tiên không gì khác là “mẹ”, nhấm nháp miếng cơm mẹ nhai búng, há miệng khóc đòi ăn khi mẹ chưa kịp đút cho mình. 

Lớn hơn một chút, mẹ lại chăm lo cho mấy chị em tôi chuyện học hành. Mẹ thức khuya cùng chị em tôi và nấu bát chè đậu xanh những ngày thi cuối cấp, mẹ ân cần nắm tay tôi căn dặn, động viên khi tim tôi đập mạnh trước thềm thi đại học, mẹ dúi vào tay tôi những đồng tiền mẹ kiếm được sau những ngày đi chạy gạch thuê cho người ta và thủ thỉ: “Con mua quà vặt ăn đỡ đói mỗi tối học khuya”. Có những hôm trời nắng nóng như đổ lửa, mẹ vẫn cần mẫn như con ong chăm chỉ để có thêm vài đồng cho chúng tôi mỗi tháng. Tôi không biết với mọi người, mẹ quan trọng như thế nào? Còn với tôi, tất cả đều là mẹ. Bốn chị em tôi dần lớn lên trong sự tảo tần, thương yêu của mẹ.

Bố tôi rất thương con, nhưng tình thương của bố thường gửi trong những câu nói răn đe, những nguyên tắc bất di bất dịch của gia đình và những làn roi nhớ đời sau những lần chúng tôi sai phạm. Còn mẹ, tình yêu mẹ dành cho chúng tôi là những đêm không ngủ vì lo và nhớ khi chúng tôi học xa nhà, là những bánh, những rau, những gaọ… được gói ghém cẩn thận đặt trong túi xách khi chúng tôi quay lại trường học sau dịp về ăn tết ngắn ngủi, là những giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ khi chị em tôi học hành đỗ đạt, có công việc ổn định, có gia đình và con cái đề huề.

Chúng tôi đã trưởng thành, mỗi người đều tự chọn cho mình một con đường và đi theo tiếng gọi của hoài bão, lí tưởng, mang trong lòng quyết tâm phấn đấu để đạt được sở nguyện. Thế nên, những tháng ngày được ở bên mẹ trở khiêm tốn và thưa dần. Vì hoàn cảnh và công việc, chúng tôi được gặp mẹ qua những cuộc điện thoại mỗi khi rảnh rỗi. Những lúc đó, mẹ lại khóc, mẹ nói vui vì được nói chuyện với các con, nhưng tôi hiểu mẹ đang khóc vì nhớ thương chúng tôi. Bởi tôi biết dù đã lớn khôn thì chúng tôi vẫn là đứa con bé bỏng của mẹ, vẫn cần được mẹ vỗ về, vẫn muốn gục đầu vào lòng mẹ, được mẹ chở che mỗi khi vấp ngã hay khi đứng trên đỉnh cao của danh vọng.

Tháng ba về, thời gian chảy trôi vô tình nhanh đến mức mái tóc mẹ mới ngày nào đen óng, mượt mà giờ đã lấm tấm những sợi bạc. Mẹ tôi vẫn thế. Tảo tần hôm sớm với ruộng đồng, với những luống rau xanh, với đàn lợn, gà kêu vang inh ỏi suốt cả ngày. Hạnh phúc của mẹ đơn giản chỉ là được nấu những bữa cơm canh đạm bạc, hợp khẩu vị cho bố, là nụ cười thoải mái khi trò chuyện với xóm giềng về chúng tôi, những đứa con của mẹ giờ đã trưởng thành và có chỗ đứng trong xã hội, là sự bằng lòng với những công việc sớm sớm, chiều chiều không tên lặp lại.

Khi nhìn thấy những đứa bạn cùng trang lứa về sum họp gia đình, mẹ lại trông ngóng chúng tôi. Mẹ gọi điện hỏi thăm chúng tôi. Mẹ vui mừng thông báo bố vừa nhờ mấy chú thợ sửa sang lại cái sân gạch và nhà tắm, mấy chị em mày mà về thì tha hồ, thoải mái tắm giặt. Mẹ khoe lúa nếp năm nay được mùa nhưng không bán mà để dành làm giỗ ông nội, và bố nói sẽ làm bánh nếp thật nhiều (vì mẹ biết chị em tôi rất thích ăn). Mẹ nói thật nhiều trong niềm vui mong đợi. Đã gần bốn năm, tôi chưa được về quê cùng gia đình sum họp. Em trai tôi lấy vợ và sống trong miền Nam nên ít có dịp về, chỉ có hai cô em gái chưa lập gia đình mới có thể về thường xuyên. Bố mẹ tôi vui lắm nhưng tôi cảm nhận được niềm vui tuôn chảy trong giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt đã nhiều nếp nhăn của mẹ chưa thể nào trọn vẹn vì thiếu vắng tôi và em trai.

Trên đường đi làm về, chứng kiến câu chuyện thương tâm của một người mẹ đang quỳ lạy khóc lóc, van xin con trai mình trở về nhà sau thời gian bỏ đi cùng đám bạn, trong khi anh ta vẫn một mực phớt lờ, không hề quan tâm. Chợt lòng tôi se sắt. Giá như anh ta hiểu được mẹ cần anh ta như thế nào, tôi tin chắc anh sẽ không làm như vậy. Tôi lại lan man nghĩ về cuộc đời, về gia đình, về những người xung quanh tôi, và về mẹ. Tôi thấy mình là kẻ diễm phúc hơn bao người khi còn mẹ. Song xã hội hiện đại với những bước tiến của văn minh lại có những bước thụt lùi về đạo đức, đặc biệt trong cách đối nhân xử thế, giữa con cái với bậc sinh thành. Biết bao người mẹ bị ruồng bỏ, xua đuổi khỏi nhà vì bị xem là gánh nặng cho những đứa con; bao người mẹ phải vào viện dưỡng lão, đi ăn xin, lang thang, không nơi nương tựa; bao người mẹ lại trở thành nạn nhân của chính đứa con mà mình đứt ruột sinh ra, nuôi dưỡng.

Tôi tự hỏi làm sao để mọi người hiểu hết được nỗi khổ đau của người mẹ khi bị con cái ngược đãi, làm sao cho những đứa con hiểu rằng cuộc đời mỗi chúng ta ai rồi cũng sẽ phải trải qua những ngày buồn thảm nhưng những ngày buồn thảm nhất có lẽ là những ngày chúng ta không còn được nhìn thấy mẹ!

          L.T.X


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét