Thứ Ba, 10 tháng 11, 2015

KHÔNG ĐỀ (Thơ của Đặng Thu Hòa)


Tháng mười một về gởi chút nắng dịu dàng
Để những hàng cây êm đềm trong đông lạnh
Để hạnh phúc mỉm cười cùng cô gái
Để cô thấy mình còn mãi những yêu thương
Tháng mười một về gởi lại chút vấn vương
Để con đường xưa nhớ đôi tình nhân cũ
Thu đã qua rồi... xót xa khi đông đến

Nhưng một tên người vẫn mãi mãi không quên
Tháng mười một về gởi lại chút chênh vênh
Như cánh chim trời lênh đênh - vô định
Cô gái biết mình...vẫn chưa quên quá khứ
Nhưng giữ làm gì, cho kỉ niệm thêm đầy?
Tháng mười một về gởi lại chút thơ ngây
Để thấy hôm nay và ngày xưa vẫn vậy
Để những nụ cười dâng đầy nơi khoé mắt
Chàng trai trở về...ghì chặt những yêu thương
Tháng mười một về gởi lại chút hương yêu
Thoảng trong gió chiều loài hoa cô gái thích
Nắm tay chàng trai trong đêm dài cô tịch
Khúc khích cô cười...bước nhẹ giữa đồi hoa
Tháng mười một về gởi lại chút nhạt nhòa
Là nước mắt rơi - khóc cho loài hoa vỡ
Và những ngày xưa...mãi không quay trở lại
Cô gái im lìm - nghe vụn vỡ - xót xa
Tháng mười một về để xác lá rớt rơi
Trái tim rối bời...đi giữa trời đông lạnh
Để những mong manh...tan tành trong mưa gió
Thế đó không còn - trọn vẹn những ngày xưa
Tháng mười một về...chỉ có gió và mưa
Có cô gái trẻ đi - về không đưa - đón
Có một cuộc tình không bao giờ trọn vẹn
Có những nghẹn ngào...nức nở giữa trời đông
Tháng mười một về...là những khoảng mênh mông
Thoảng trong kí ức - cánh đồng hoa hẹn ước
Nước mắt cô gái hòa trong mưa đẫm ướt
Cô bước một mình...lặng lẽ giữa trời đông.


                     Đặng Thu Hòa


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét