Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

VỀ DƯỚI MÁI HIÊN NHÀ (Tản văn của Phạm Tuấn Vũ)


Mái hiên nhà mẹ lợp bằng cỏ tranh, mái không cao nhưng thoáng. Có một thời thơ dại, tuổi thơ ngủ vùi trong ký ức êm đềm dưới mái cỏ tranh. Để đi qua nhiều mưa nắng, những lúc thấy mệt nhoài giữa cuộc đời rộng lớn, lại về với mái hiên nhỏ nằm trên võng đu đưa...

Về dưới hiên nhà để nghe cái dịu mát, yên bình dưới bóng hoàng lan; để nhìn qua những khe nhỏ của mái tranh từng giọt nắng lung linh bên thềm. Về để nghe tiếng chim gù trên mái lá, nghe tiếng đi êm của gió đầu cành, nghe thoảng hương quả ngọt trong vườn vừa chín, nghe mình như hóa lòng thơ trẻ, sống lại một thời cổ tích dại khờ trong tiếng ru của mẹ ầu ơ...

Về dưới hiên nhà, ngồi xuống thềm gạch đã cũ nhẵn màu thời gian, uống một bát nước chè xanh, nghe mẹ kể lại chuyện ngày nhỏ. Những kỷ niệm ngày thơ dưới mái hiên cứ thế ùa về. Là những trưa hè trốn ngủ đi bắt ve cùng đám bạn. Là những chiều gió ngoài đồng cạn hiu hiu thổi vào dịu mát, mẹ cầm tay tập viết những nét chữ đầu tiên, trên kia mái tranh tiếng chim gù tha thiết, để bây giờ lớn khôn, viết cho mình bao nhiêu bài vở, nhưng viết cho mẹ hai chữ “ơn người” vẫn cứ không ngay. Là những đêm trăng tròn vành vạnh treo lủng lẳng trên ngọn tre và bầu trời thật cao có ngàn sao lấp lánh, nằm dưới mái hiên nhà, gối đầu lên tay mẹ nghe kể chuyện về cha, về một thời nghèo khó. Về dưới hiên nhà là bao nhiêu yêu thương sống dậy với cả một trời kỷ niệm ngọt ngào...

Nhiều năm rồi đi xa, hết học hành rồi vào thành phố làm việc, cứ mãi quay cuồng trong vòng xoáy mưu sinh nên thưa dần những lần về thăm mẹ. Căn nhà vẫn như ngày nhỏ, vẫn khu vườn nho nhỏ có bóng hoàng lan, vẫn mái hiên nhà mẹ lợp cỏ tranh những trưa mát lành. Mọi thứ như vẫn còn ở lại, kiên trì chờ đợi bóng dáng đứa con bé nhỏ quay về. Lưng mẹ dần còng xuống, mái tranh cũng phải lợp lại bao lần, chỉ có yêu thương không bao giờ cũ, vẫn mát lành như nằm dưới mái hiên và ngọt ngào như hương quả ngọt thoang thoảng sau vườn.

Về với mái hiên nhà, ngồi nhổ tóc sâu cho mẹ, uống bát nước chè xanh với các bác, các cô hàng xóm nay tóc cũng đã hai màu, rồi nằm đu đưa trên cánh võng, nghe hương bùn đất rơm rạ ngày xưa, nghe hương cỏ đồng hoa nội theo gió đưa lại, để được ru những giấc yên bình mà nơi phố phường tấp nập cứ chập chờn những giấc ngủ không tròn, để thấy lòng thôi không còn thấm mệt, không lạc giữa cuộc đời quá rộng lớn, để biết mình có một nơi trở về an toàn nhất. Đó là mái hiên nhà của tuổi thơ có bóng mẹ hiền chờ đợi tháng năm.

P.T.V





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét