năm bữa say, hai bữa ngất ngất đời chông chênh nhịp gió
tôi mục rỗng lòng mình
thai ngén đứa con của quỷ
với những vần điệu du dương ủy mị
như những giọt nước mắt của kẻ sát nhân
đứa con của tôi hay là chính tôi giữa cõi miên trần
vật vã những yêu thương, khai hoang những luống sâu hốc tối
để cấy vào lòng đêm những hoang mang vời vợi
hút ánh sáng mặt trời trơ trọi qua mùa trở dạ hoài hoang
ôi, đứa con
của những mùa trốc lở
hút tủy sương mà mãi chẳng thành người
đứa con đã bị bỏ rơi
có mẹ là bóng tối
có bố là mặt trời
một thằng bố đi hoang suốt đời khiến con mình biến thành quỷ dữ
suốt đời chỉ biết hút tinh tủy sương khơi…
ôi đứa con của những tháng ngày không biết vui
năm bữa say, hai bữa ngất ngất đời chông chênh nhịp gió
rồi điên gào
rồi lõa thể hồn mình với tháng năm đày đọa
bước chân liêu xiêu ngã vỡ trời chiều…
Vân Phi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét