Màu đen cho con màu trắng cho mình.
Năm tháng qua đi, những ngày khó nhọc,
Cả một đời đâu quản hi sinh.
Dẫu biết nuôi con cực khó bằng trăm,
Mẹ vẫn thấy đó là hạnh phúc.
Gạt riêng tư chịu đời mình cơ cực,
Cho con hương vị ngọt bùi.
Nước triều đông có lúc đầy vơi,
Riêng lòng mẹ có bao giờ vơi thương nhớ.
Sớm nắng chiều mưa, bên bồi bên lở
Lòng mẹ thương con - hoa nở bốn mùa
Sao trên trời khi nhặt khi thưa,
Thân cò vạc bao lần vỗ cánh.
Vất vả ngược xuôi, vai gồng vai gánh,
Để nuôi con nên người.
Rồi mai này con sẽ lớn lên thôi,
Tóc sẽ bạc nhưng không khi nào bằng mẹ.
Lòng mẹ thương con bao giờ cũng thế,
Vẫn chỗ ướt mẹ nằm, chỗ ráo con lăn.
Mẹ bên con, mẹ hoá ngàn năm,
Là ánh sáng mặt trời, là vầng trăng tỏ.
Con bên mẹ, con là hơi thở,
Là hương thơm, là hạnh phúc vuông tròn.
Và bao giờ, mẹ cũng ở bên con.
Huỳnh Chương Hưng
Sài Gòn, 1982
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét