Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2014

NỖI NHỚ THÁNG TƯ (Tản văn Ngọc Ngọc)



Và tháng Tư, nắng sóng sánh đổ dài trên những con đê…

Có một nỗi nhớ mang tên tháng Tư, khi những cơn gió chạy qua triền đê mang theo những điều đã cũ. Em vẫn một mình chạy xe ngang qua những cánh đồng xanh, thấy lòng mình chênh vênh kỳ lạ. Nhớ bao mùa hạ đã qua, những vạt nắng trôi qua kẽ tay mà không sao níu giữ được. Vườn xưa xào xạc gió, những con sông nối những dòng kênh. Tất cả những dòng sông rồi cũng sẽ trôi về biển, êm đềm…

Tháng Tư, mùa hoa loa kèn. Người sinh vào mùa hoa loa kèn có nụ cười hiền lắm. Mùa mới về trên bờ vai gầy hanh hao gió, những cảm xúc vẫn vẹn nguyên như chưa hề vẩn đục. Nhớ mùa hoa năm ấy, hết giờ làm về em đã đạp xe ngang qua từng con phố nhỏ để tìm mua cho được một bó hoa loa kèn cho ngày sinh của một người, khi đêm đã về khuya lắm. Đặt bó hoa lên bậu cửa, em ra về mà nghe hương hoa vương vấn suốt quãng đường đi. Ngày ấy, mọi thứ đều trong veo như thể chỉ cần em nheo mắt là thấy được những cánh hoa lấp lánh bay lên.

Sớm nay, những gánh hoa loa kèn đã về trên phố. Lòng xốn xang kỳ lạ, những cánh hoa trắng mỏng manh như mùa, như phố nhỏ, như tiếng chuông gió leng keng, như vạt nắng trên cao, và như em… Ngày em rời thành phố này, nơi có những con đường đầy hoa và cỏ. Em chẳng nhớ mình đã nói gì với thành phố nhỏ trước khi tiếng còi tàu thúc giục em. Và khi thành phố chỉ còn là một chấm nhỏ sau lưng, em biết mình vừa đi qua một dòng sông trong veo lắm.

Mùa hoa loa kèn năm nay, có ai mang cho người một bó hoa loa kèn trắng trong cột một chiếc nơ xanh nữa không? Có ai ngồi cùng người nơi góc quán với những khoảng xanh mát rượi? Ngày hiền lắm cho những điều giản dị đã qua. Người ta sẽ biết yêu thêm những ngày nắng ấm khi họ đi qua những ngày mưa dầm gió bấc. Mỗi tháng Tư về, em đều riêng tặng cho mình một bó hoa loa kèn cột nơ xanh để nhắc nhớ về ngày cũ, những điều trong veo đâu dễ lãng quên.

Nắng nhẹ nhàng quá, mây trắng cũng nhẹ nhàng. Giữa những tấp nập phố phường, chợt thấy một màu trắng trong của hoa loa kèn nghe thân thương đến lạ. Màu hoa như ôm vào lòng cả đất trời ngày hạ. Em chợt mỉm cười khi thấy một người lạ ôm bó hoa loa kèn trong tay đi giữa những vạt nắng lung linh đang ùa về trên phố.

Và hoa loa kèn đang dệt nỗi nhớ tháng Tư…

Ngọc Ngọc
(Lại Thị Ngọc Thư)
Tổng hợp Văn K30


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét