Tôi dạo tìm con đường nhỏ thân quen
nơi những ngày tan trường rảo bước
nơi vết chân trần in hằn trên cát
trắng phẳng lì, trắng cả giấc mơ tôi.
Tôi đi tìm thời áo trắng thần tiên
khơi dậy những kí ức thời xa nhớ
tìm đâu đó bóng dáng người xưa cũ
hằn trên lưng gù… tóc điểm sương.
Tôi đã xa một thời để nhớ
xa cánh cửa trường khép cổng những vần thơ
xa dấu chân thời gian không bao giờ trở lại
xa một thời thơ mộng đếm lá bàng rơi…
Lối cũ tìm về
một nhánh hoàng hoa
tôi trở lại thời xa vắng ấy…
những kỷ niệm xưa đọng giọt… giữa tim mình.
Nguyễn Thị Nhản
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét