Thứ Năm, 22 tháng 3, 2018

MẸ VÀ NỖI NIỀM THÁNG BA (Tạp bút của thầy Nguyễn Đình Thu)


Tháng ba về giăng mắc trong màu nắng dịu ngọt. Con về thăm nhà, ba bảo mẹ ra thăm đồng từ rất sớm. Mẹ luôn thế. Cả đời chỉ biết lo toan cho vườn tược, ruộng đồng; cho gia đình, chồng con. Ngắm dáng mẹ giữa đất trời tháng ba, con nhận ra bao điều ý nghĩa.

Tháng ba, tháng của mùa Xuân tươi non, mơn mởn, như giọt mật đã dậy hương, giọt sương sớm mai thanh khiết, nụ hoa đã căng tràn nhựa sống. Tháng ba, tháng của những thanh âm trong trẻo, nhịp đời chậm rãi, bước chân thênh thang và suy nghĩ yên ả, tự tại. Với con, về với mẹ trong tháng ba là về với bến đỗ an lành nhất, như bữa cơm mới thơm nồng rơm rạ khi mùa về.

Tháng ba, cây bưởi đầu nhà rủ nhau bung tỏa từng chùm trắng muốt, thơm lừng. Mẹ cười: Ngày xưa bươn chải gánh gồng, loài hoa ấy đã theo mẹ trên chiếc xe đạp từ quê lên phố. Loài hoa đã ướp hương quê cho phố thêm đủ đầy, cho ai đó chốn thị thành bớt diết da, dào dạt nỗi nhớ quê. Bên giếng khơi mát lành, mẹ bưng ra nồi nước lá có thêm vào mấy chùm hoa bưởi. Con hít hà hương thơm thanh khiết rồi khen lấy khen để. Gội đầu cho mẹ, hương bưởi quyện trong cả tóc con mơn man, nồng đượm. Dù đi bất kỳ nơi đâu, con vẫn thấy mùi hương ấy thân quen tựa vòng ôm của mẹ.

Bước chân ra đầu ngõ, nhận thấy tháng ba đã về trong hương xoan thoảng thơm. Nhìn con say sưa ngắm từng chùm hoa biêng biếc tím ngần lối nhỏ, mẹ bâng khuâng nhớ về tháng ba của một thời xưa cũ. Mẹ rằng, hồi xưa bằng tuổi con, mẹ thích lắm áo tím hoa xoan, màu áo thủy chung gom nhặt mùi hương mùa nối mùa, đong đầy tình yêu ba mẹ dành cho nhau, để bây giờ chị em con tự hào biết mấy khi được là con của ba mẹ.

Tháng ba mới bắt đầu chạm ngõ, cây gạo đầu làng đã thắp lên màu lửa đỏ diết da. Nhớ khi xưa, mỗi sáng mẹ đi chợ, con lại lon ton ra đứng dưới gốc gạo đợi chờ. Và rồi miệng con toe toét cười khi được mẹ lấy cho từ trong cái thúng con bọc kẹo, quả ổi hay cái bánh làm quà.

Tháng ba về, cánh đồng làng xanh ngan ngát. Trời Xuân hây hẩy. Mưa Xuân chênh chếch những sợi thẳng sợi xiên đậu đầy vai áo mẹ. Dáng mẹ tảo tần tạc vào sương gió hao gầy. Bao khó khăn mình mẹ lặng thầm. Biết bao giờ mẹ được thảnh thơi. Mùa đến rồi đi, thóc vàng trĩu hạt, hoa màu tốt tươi. Hạnh phúc của mẹ bình dị mà cao cả biết mấy.

Tháng ba về, con cùng mẹ lên chùa. Ngôi chùa trầm mặc, cổ kính, rêu phong. Hương huệ trắng tinh khiết quyện vào hương trầm bảng lảng, thanh tao. Cảm giác tịnh tâm, thư thái, bình yên chưa từng có. Tay lần tràng hạt, mẹ mong ước bao điều cho con cháu. Sao mẹ không ước gì cho mẹ? Nghe con hỏi, mẹ nở nụ cười an nhiên: Những điều mẹ ước cho gia đình, con cháu cũng là hạnh phúc của mẹ rồi! Mắt con cứ thế cay xè. 

Về thăm nhà trong tiết tháng ba, ngày đi, lòng chùng chình chẳng dứt. Là tình mẹ hay hương sắc tháng ba của trời quê yêu dấu vấn vít mãi khôn nguôi. Chân mạnh bước mà hồn như ở lại...

Đăng trên báo Gia Lai

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét