Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2017

TẠP BÚT CỦA LAN ANH



Lâu lắm rồi, cũng chẳng biết tự bao giờ, cô bỏ mất thói quen viết lách để lưu lại chút xúc cảm vụng dại thường ngày. Và hôm nay, sau một ngày dài, con bé chợt muốn viết. Viết cho đôi chút hoài niệm xưa cũ. Viết cho nồng nàn thơm ướp mùi hoa Sữa mùa thu!

Tiếng trống lân rộn rã khắp ngõ nhỏ chốn làng quê, buôn bản. Mùi bánh từ các tiệm đã lan dần, quyện lấy các ngõ hẻm. Chiếc đèn lồng, đèn điện tử được treo cao trong những cửa hàng, phố chợ. Tết trung thu. Cái tết đoàn viên. Cái tết sum vầy của tình thân. Như thế, mùa thu theo về trong sự rộn ràng của trẻ nhỏ. Mùa thu là mùa của tuổi thơ. Còn với cô gái, mùa thu này là mùa của hoài niệm. Năm ấy, khi Sữa nở đùng đục thành những tảng trời riêng, là lúc cô gái biết thế nào là cô đơn giữa nơi xứ xa. Một mình đối mặt với cả thành phố lớn. Cô bé nhỏ quá còn nỗi cô đơn lại cứ lớn dần. Đó cũng là lúc cô tất bật với những trang trải để theo đuổi lấy đam mê của riêng mình. Phố dài và phố quen. Con đường hoa thơm ngọt trong kí ức. Gốc sữa già ôm trùm cả quán sách liêu xiêu. Ánh đèn vàng mờ hắt hiu qua vòm Sữa. Bước chân vẫn đều nhặt theo mỗi hoa li ti. Và tất cả là những điều xưa cũ thuộc về miền dĩ vãng. Trong cô chỉ còn đọng lại bấy nhiêu thôi mà trăn trở quá thế?


Trong tập san lớp sư phạm, vẫn nhớ cô bạn Diệu Diệu viết về "Hương Nhớ". Phải chăng hương Sữa Quy thành vẫn ám ảnh đến bây giờ? Sữa không đẹp, không phô trương sự hoa mĩ của loài. Sữa chỉ thầm tỏa hương. Một thức mùi như những lọn khói mỏng manh nhưng dễ len lỏi vào tiềm thức để rồi lưu hương, lưu ảnh. Có lẽ, nếu mất đi thức hương ấy, Sữa sẽ dễ dàng bị quên lãng như bao loài hoa dại tầm thường khác.... 

Tôi chưa một lần đến Hà Nội để thưởng vị Sữa giữa trời se. Nhưng tôi tin, hương Sữa sẽ chỉ đẹp khi có riêng cho mình một hồi ức!

@ Cho những ai đã từng yêu hoa Sữa Quy Nhơn, một thời, một thuở, ngày xưa@

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét