Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

MÙA NHỚ (Truyện ngắn của Nguyễn Thị Bích Trang)



Buổi chiều cong queo theo những ngọn cỏ ven đường. Trong cô dường như đã trống đi cái cảm giác yêu thương bộn bề như ngày nào. Sự thật mạt hạ đôi khi vẫn rũ xuống đầu những con người luôn ý thức được bản thân mình. Trời nắng, mùa hè rót lên tán phượng những đóm hoa rực lửa. Mà sao lòng lạnh thế!

Cái ngày ấy hiện ra rõ ràng, mồn một. 

- Con yêu người nào thì bố mẹ thương người đó. Hạnh phúc của con sẽ làm bố mẹ mỉm cười mãn nguyện suốt đời... Bố cô nói với giọng khàn khàn của người bị bệnh.
- Anh ấy tốt với con, bố ạ!
- Em đã suy nghĩ kĩ chưa Thủy? Chị nghe dân làng đồn đại nhiều điều nhưng không rõ thực hư thế nào. Chỉ lóng ngóng được những điều không tốt. Con nhà quan, tư tưởng treo ngược trên cao, phải ngước nhìn lên chứ có thể nào ngó ngang hay nhìn xuống bao giờ. Haizz...

Những tiếng thở dài ngắt quãng cùng với lời chua mặn của chị, cô chẳng để tâm mấy. Bởi cô tin người đàn ông đó sẽ vì cô mà thay đổi cách nhìn vốn đã theo lối mòn cũ kĩ của bao đứa con nhà giàu, quen được che chở bởi những "cái ô" vô hình vô trạng khác. 

"Nhất Thủy, nhì Loan, tam Lòng, tứ Mận". Cô có đủ công, dung, ngôn, hạnh để người đời phong cho cái danh hiệu là đẹp nhất trong bốn cô gái xinh tươi, giỏi giang nhất làng. Cô lam lũ, vất vả lắm chứ. Nhưng nắng mưa chẳng làm sờn đi cái tấm lòng yêu người, yêu đời của cô. Lúc trước, đời ông nội cô có thiếu thứ gì đâu. Địa chủ khét tiếng của vùng cơ mà. Những cánh cò bay đến mỏi cánh cũng không hết ruộng nhà ông cơ đấy. Ấy thế mà sau giải phóng, nước nhà làm cuộc địa đảo, chia ruộng đất cho dân nghèo. Ông nội cô cũng hiến hết ruộng và chỉ lấy lại một số chỉ đủ để nuôi cả nhà một cách vừa vặn, không dư dả. Cho đến đời cô thì có phần khó khăn, chỉ gọi là đủ ăn đủ mặc.

Ở đời, chuyện trái ngang nhiều như trấu vãi. Mẹ cô qua đời ở cái thuở cô còn là một học sinh cấp 2 non nớt, vô tư. Bố cô thương nhớ người vợ quá cố rồi mỗi đêm tắm hồn trong men rượu. Cũng là để quên đi nỗi đau mất mát người bạn đời bấy lâu nay đã cùng chia bùi sẻ ngọt, đớn đau, hạnh phúc có nhau. Cũng dễ hiểu. Đàn ông mà. Cứng rắn lắm thì cũng có đôi khi mềm nhũn ra như cái chăn bông thấm đầy nước. Cái men nồng vừa đưa con người ta vào cõi mơ, giảm bớt niềm đau trông thấy nhưng cũng khiến cho người tàn yếu đi gấp bội. Những tiếng ho khù khụ tàn nhẫn, đời ông kém cỏi như cái cây quanh năm tắm nắng. Thế mà vẫn thương cô lắm, út mà, thiếu đi tình thương của mẹ là mất đi dường như tất cả những thứ quý giá nhất trên đời. Đời bạc!

Và như một người lạc quan luôn tin tưởng vào cái gọi là tình yêu đầu tiên non dại, cô chăm chút cho tình cảm ấy lớn dần khi đang ở tuổi hai mươi tròn đầy, mơn mởn. Anh cũng thương cô. Thương cả trong suy nghĩ...

- Con chào bác. 

Lần đầu tiên ra mắt bố mẹ anh. Cô choáng ngợp trước vẻ bề thế của ngôi nhà ba gian rộng rãi được lát nền hoa màu gạch cua. Dù biết trước rằng bố mẹ anh là những người thuộc tầng lớp thượng lưu như lời anh giới thiệu nhưng cô vẫn loáng thoáng đâu đó cái cảm giác của một đứa bé bị lạc mẹ. Lõng chõng trong muôn vàn suy nghĩ. 

- Con ngồi đi. Con trai nhà bác có nhắc đến con, nhưng chưa kể gì nhiều. Xinh đấy. Nhà con ở đâu? Bố mẹ làm gì? Nhà có mấy anh chị em? Con là đứa thứ mấy?...
- Nhà cô ấy ở đầu làng cạnh bên. Bố mẹ kinh doanh vải vóc. 

Nhà chỉ có cô ấy.
Anh vội vàng thay lời cô. Mà có phải cô định trả lời thế đâu. Tất cả đều bị anh thêu dệt. Tất cả đều bị anh làm cho méo mó. Anh thay đổi cả cuộc đời của cô. Cô sững sờ không thể thốt ra lời nào dù là trong suy nghĩ. Trong đầu cô hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi tại sao đang nhảy múa, trêu đùa, bỡn cợt. Như thể cô không phải do bố mẹ cô sinh ra. Như thể cô không tồn tại trong cái thế giới này.

Anh nắm tay cô, siết một cái rõ mạnh, kín đáo như một ám hiệu khéo léo, nhẹ nhàng-em cứ ngồi yên đi. Cô đang lang thang trong những suy nghĩ ngoài lề.

Cuộc gặp gỡ nhanh chóng kết thúc một cách êm xuôi, không một dấu tích của cái sự thật đang bị anh che giấu sau đó, mà có lẽ cô là kẻ đồng lõa. Không hiểu sao cô không thể mở môi để hỏi anh về những chuyện đã xảy ra, về những câu giới thiệu về cô vượt quá tầm kiểm soát. Có lẽ cô đã có câu trả lời cho riêng mình. Ra là thế!

Bẵng đi thời gian không thấy anh ghé nhà. Cô boăn khoăn. Có lẽ anh bận. Con quan mà. Ắt là bận bịu lắm. Cô tự an ủi... 
- Chắc là đám cưới con trai bá hộ làng trên rình rang lắm đây. Phải đúng là môn đăng hộ đối. Cô dâu là con gái của gia đình danh giá, giàu nhất huyện còn gì...

Cái giỏ trên tay cô rơi giữa đường. Bao nhiêu rau củ tung tóe. Cô chẳng buồn nhặt. Cô biết họ đang nói tới ai. Thì ra, thời gian qua, anh bận... Hiểu rồi!

- Giờ em đã sáng mắt ra chưa? Người ta là ai? Mình là ai? Sao lại cứ loanh quanh mãi với cái suy nghĩ viễn vông ấy. Cảm hóa được anh ta? Em nghĩ em có đủ khả năng ấy à. Thời buổi mà đồng tiền là vạn năng có thể dung chứa cho những gia đình như chúng ta không. Khốn nạn!

Cô trơ ra trước những lời chua cay, đắng ngắt của chị gái. Như thể không nuốt nổi bất kì thứ gì vào suy nghĩ được nữa. Nói "Đàn gãy tai trâu" cũng được, "Nước đổ lá khoai" cũng được. Cô hối hận khi thờ ơ với những lời khuyên nhủ của bạn bè, chòm xóm, gia đình. Giá như bố cô cản ngăn từ lúc đầu thì chắc đã không có ngày hôm nay. Có lẽ ông tin tưởng cô, tin tưởng đứa con gái bé bỏng sớm mất đi tình thương của mẹ. Thế nên ông đã không áp đặt. Ông để cô tự chọn lấy hạnh phúc cho riêng mình. Cay ở sóng mũi, nhòe nơi khóe mắt. Cô nuốt chửng cái thứ nước mằn mặn tràn ra trên khuôn mặt tự khi nào. Nuốt cả cái phũ phàng, cái khốn cùng, nhục nhã vào trong như muốn cái bao tử kia nghiền nát hết thảy. Ừ! Hóa ra cô sai. Cô có cảm giác như mình đang rơi...

Cô hẹn gặp anh.
- Cô chẳng xứng đáng. Nhà tôi danh giá thế kia mà. Rời xa tôi? Cám ơn vì đã sớm nhận ra mình là ai. Cô đúng...
Lời nói với vẻ mặt bất cần của anh như nhát dao đâm hẳn vào tim cô. Và cái ngày ấy cũng đã đến. Cái ngày người mà cô đã hết lòng trao cái sự yêu thương điên cuồng một cách nhẫn nại che dấu sau bao lời cảnh báo thốt ra những lời phũ phàng, đau đớn...

- Em biết, và em cũng không muốn níu giữ cái thứ tình cảm luôn bị đe dọa bởi sự chênh lệch giữa những thứ vật chất tầm thường. Em biết mình là ai. Biết từ ngay lần đầu tiên anh giới thiệu em với bố mẹ. Em lờ đi, mong cái điều kì diệu sẽ đến. Nhưng giờ thì... Mệt mỏi rồi!

Nói đoạn, cô quay mặt đi như muốn che giấu sự yếu đuối của mình trước mặt anh. Làm sao cô quên? Người mà cô yêu thương hết lòng đã vì gia đình, vì sỉ diện, vì danh vọng mà ruồng bỏ cô một cách phũ phàng, nhanh gọn như đạp đổ một ván cờ với kết thúc vô hậu. Chẳng phải anh yêu tôi sao? Chẳng phải hứa sẽ không bao giờ đem vị thế ra để nói chuyện với tôi hay sao? Thôi ngay đi - Cô nghiêm khắc với bản thân. Lần đầu cô mạnh mẽ, cứng rắn. Có lẽ lúc này mới là giây phút cô được sống với chính mình theo đúng nghĩa. 

Những hạt nắng yếu ớt của buổi chiều cuối thu tắt ngấm trên vai. Dòng thu lơ đãng trôi. Đã hơn một năm rồi đấy! Chưa bao giờ cô thấy thời gian đằng đẵng như trong thời khắc này. Bóng cô chìm dần trong ánh hoàng hôn nhạt nhẽo. Có cái se se lạnh của mùa đông nghiệt ngã sắp đến lùa vào tấm áo mỏng manh không người chăm chút. Giá như có mẹ ở đây!...


00h20, 29/08/2015
Nguyễn Thị Bích Trang


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét