Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

NGÀY VỀ (Tùy bút của Đặng Thị Hoa)



Tôi trở về sau một năm đằng đẵng xa quê. Quê tôi mùa này con nước lên, những cơn mưa dai dẳng, rả rích đêm ngày. Từng hạt mưa nhẹ nhàng buông mình giữa đất trời, mang theo chút ưu sầu vô tình rơi, thấm vào da thịt kẻ đi đường, cả sống lưng tê tái, lạnh ngắt. Một nỗi buồn sâu thẳm, chôn chặt lâu ngày bỗng trỗi dậy, hiện hình thành giọt lệ trên đôi mắt trong veo.

Tôi đã về đến con suối đầu xóm nhỏ. Lặng nhìn quê hương đã đổi thay rất nhiều. Cây cầu bê tông bắc ngang dòng suối, rảo bước trên từng nhịp cầu, nghe lòng man mác buồn, như một cơn gió vô tình thoảng qua đem cái giá lạnh mùa đông gieo vào lòng người.

Tôi nhớ ba tôi, nhớ những ngày miền Trung lũ lụt. Sao quên được một thời ấu thơ mà con đường đến lớp được đổi bằng tính mạng cả ba và con. Thuở ấy mỗi buổi sáng đi học là một cuộc phiêu lưu. Tôi tưởng mình là chàng hoàng tử được cỡi trên mình con "bạch mã" như trong những câu chuyện cổ tích mẹ thường hay kể. "Bạch mã" của tôi không phi nước đại để đi qua đại ngàn, "bạch mã" chỉ lội suối. Con nước lớn lắm, gầm gừ và hung bạo. Tôi không ngồi trên lưng,"bạch mã" luôn đòng đòng tôi trên vai, hai tay tôi ghì chặt mái đầu có chỏm tóc muối tiêu đã dày dạn nắng mưa ấy. Bạch mã rướn mình gắng hết sức, chiến đấu với dòng nước như những con giao long khổng lồ đang lên cơn giận dữ điên cuồng, để đưa tôi sang được bờ bên kia, đi tìm cái chữ. Mùa này đôi bàn chân "bạch mã" chi chít những vết hà ăn mà tôi chẳng bao giờ đếm hết bằng mấy phép toán tuổi thơ, như hằng hà sa số những nỗi vất vả từng ngày, từng ngày "bạch mã"phải trải qua. Tôi lớn lên, mới hiểu hết rằng những ngày ấy không phải trò phiêu lưu trong câu chuyện cổ tích, đó là những giờ phút đối mặt với tử thần. Đôi lúc nghĩ lại chợt rùng mình khiếp sợ và thấy thương ba-bạch mã của tôi nhiều hơn.

Tôi vào đại học, ba lại phải đi xa, cả năm rồi ba chưa về thăm quê. Quê tôi miền Trung quanh năm nghèo đói, hạn hán lũ lụt liên miên, bao đời nay vẫn vậy. Chả trách sao con người miền Trung cục mịch nóng nảy. Ba tôi rời bỏ quê hương, nơi chôn chặt những đau thương, mất mát lẫn những niềm vui con trẻ của ba từ thưở bé. Ba đi xa, đi để kiếm tiền lo cho hạnh phúc, tương lai của con. Ngày ba đi, tôi ngậm ngùi không dám nhìn theo, tự hứa với lòng"con sẽ cố gắng"...

Lặng lẽ suy tư, mưa đã làm tôi ướt sũng. Qua hết cây cầu, tôi chẳng biết mình đã đi đến đâu. Chợt chùng bước, một cảnh tượng thân quen quá đỗi, kìa cây xoài to tướng ngang ngõ, cây xoài mà những trưa hè tôi mắc võng đu đưa, nghêu ngao hát những bài đồng dao, rồi kè kè cối muối ớt cay sè, đợi những trái non rụng xuống, vội vàng phủi nhẹ lớp bụi rồi cho vào miệng cắn nghe giòn tan. Hắn vẫn đứng đó, trầm ngâm trong cơn mưa chiều. Hắn đang đợi tôi, phải rồi hắn đợi đứa bạn thân mà lâu lắm hắn không còn được nghe tiếng rủ rỉ đọc bài mỗi trưa hè nắng gắt.

Mẹ! Tôi cất tiếng ngẹn ngào. Mẹ tôi nay đã già đi nhiều lắm, những tháng ngày chờ chồng mong con mòn mỏi đã hằn in thêm trên trán mẹ chằng chịt những nếp nhăn. Mẹ vẫn vậy,vẫn đội chiếc nón cời tả tơi, cũ kĩ. Nhiều lần tôi nhắc mẹ bỏ đi mua lấy cái nón mới mà đội, mẹ vẫn khư khư nó, như một món kỉ niệm không bao giờ rời bỏ. Dưới cơn mưa chiều, thân mẹ gầy liêu xiêu, khoác tấm áo tơi tự chế, mẹ một mình cặm cụi bên giàn khổ qua. Nghe tiếng con gọi, mẹ tưởng mình đang mơ, nỗi nhớ con khắc khoải bỗng vỡ òa trong hạnh phúc. Nhìn său thẳm vào đôi mắt mẹ, tôi hiểu được phần nào giọt nước mắt mặn chát, ứ đọng chứ chẳng bao giờ lăn dài trên má...

Tôi về nhưng không báo mẹ biết. Tôi muốn dành cho mẹ hạnh phúc bất ngờ, hơn nữa tôi cũng không muốn mẹ biết tin mình về, để mẹ khỏi vất vả chuẩn bị những thức ăn ngon cho tôi. Từ ngày hai chị có chồng, ba đi xa, tôi đi học, mẹ thui thủi một mình, lấy con gà, con vịt làm bầu bạn, mình mẹ lo toan hết mọi việc từ ruộng nương đến giỗ chạp. Ngày hai bữa cơm, mẹ chỉ ăn với bát canh khổ qua xắt lát. Thưở nhỏ, tôi chẳng bao giờ ăn được cái thức đắng ngắt ấy. Chiều nay, trong mâm cơm, có tôi và mẹ, vẫn bát canh khổ qua như mọi ngày, nhưng tôi thấy sao ngọt dịu chứ không còn đắng chát nữa. Nhìn tôi ăn ngon lành, mẹ cười hiền và bảo rằng: “Con của mẹ nay đã lớn...". Tôi đáp lại lời mẹ bằng một nụ cười trẻ thơ.

Ngoài trời mưa đang tỉ tê gì với mái hiên thì phải, nhẹ nhàng và êm ái, từng hạt mưa nghiêng nghiêng giữa ánh điện hắt ra từ trong nhà. Tôi thấy lòng mình ấm ran khi được về với mẹ, được trở thành đứa con nít ngây ngô như ngày nào. Cuộc sống ngoài kia bộn bề những lo toan, tính toán, một lần trở về thấy sao lòng bình yên lạ kì.
Ước gì ba cũng về mẹ nhỉ!


ĐẶNG THỊ HOA
Lớp Sư phạm Văn K35 A
Bài đã đăng trên
Tạp chí Văn hóa Phật giáo, số 213



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét