Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

MƯA TRÊN PHỐ NÚI (Tản văn của Phan Nguyễn Trà Giang)



Ngày thầy đến, cả phố núi ướt sũng người bởi cơn mưa rào bất chợt của những ngày giao mùa giữa xuân và hạ. Như những người trước đây từng đến nơi này, thầy "ra mắt" chúng con, "ra mắt" buôn làng bằng một nụ cười hiền hậu và ánh mắt thân thương nhất cùng những lời nói ấm áp: "Thầy sinh ra ở phố biển hiền hòa và thơ mộng với những hàng dừa xanh chạy dài tít tắp quanh bờ biển. Nơi ấy, có sóng trắng vỗ bờ, có biển xanh rì rào trong gió, và có cả con nước khẽ khàng vỗ ru mạn thuyền trong những chiều bình yên.

Tình yêu của thầy dành cho phố biển cũng giống như tình yêu của các con dành cho phố núi vậy. Cơn mưa ban chiều đã làm thầy bất ngờ đến sửng sốt. Lạ kỳ thật! Phố núi làm gì có những con mưa rào chợt đến rồi chợt đi như phố biển! Hình như từ những bước chân đầu tiên, thầy đã yêu nơi này mất rồi!".

Lũ học trò vỗ tay hoan hô. Con cười - nụ cười của một đứa con gái 15 tuổi nửa nghi ngờ, nửa thách thức: "Liệu thầy có dành trọn vẹn tình thương cho nơi này như lời thầy đã hứa không? Người thành phố vô cảm lắm, thầy ạ! Rồi thầy cũng giống như cơn mưa rào chiều nay thôi!".

Thầy dạy con học chữ và học cả những điều giản dị trong cuộc sống. Con biết, mình phải nhìn đến tương lai bằng niềm hi vọng, hướng về quá khứ bằng lòng vị tha, và hơn hết, con phải biết đặt lòng tin vào lòng tốt của con người. "Nhưng thầy ơi, tin làm sao được khi phố biển nửa hiền hòa, nửa xô bồ, tấp nập kia lại là nơi níu kéo bước chân ba con đi theo một người đàn bà khác, để lại mẹ con bơ vơ nơi phố núi nghèo khó này?". Con khóc. Thầy ôm con vào lòng, vỗ về, an ủi: "Nín đi con!".

Mùa nước lũ, trường được nghỉ học. Con vào rừng kiếm thêm ít cá cho mẹ đem ra chợ bán. Trượt chân, con té xuống suối. Chơi vơi giữa dòng nước chảy xiết, con chẳng còn biết gì nữa, cứ tưởng mình đã... Nhưng không, có một bàn tay nào đó kéo con trở lại, kèm theo lời trách móc vừa giận, vừa thương: "Sao con khờ thế? Nước lũ kia mà...!". Là thầy! Khi con thoát khỏi bàn tay của tử thần cũng là lúc dòng nước hung dữ kia cuốn thầy đi về một phương trời vô định, đi mãi... Ngày thầy đi, phố núi vỡ òa trong cơn mưa dai dẳng, thổn thức khôn nguôi...

Lên cấp ba, rời phố núi, con đến với phố biển để học ở trường chuyên của tỉnh. Phố vắng thầy, buồn đến nao lòng. Con nhớ, lúc còn sống thầy từng bảo: "Sau này chết đi, thầy muốn mình trở thành sóng trắng để được tan vào lòng biển cả”. Chiều nay con đến với biển, sóng xô bờ rất khẽ, mơn man khắp đôi chân trần dính đầy cát của con như thầm thì to nhỏ: "Nếu con học giỏi thì cuộc đời con sẽ đẹp như một bài thơ. Cố lên, con gái ạ!". Là thầy đang nói với con, phải không thầy? Bất giác, con khẽ mỉm cười: "Thầy ơi! Con sẽ làm tất cả những điều thầy mong đợi. Thầy cứ tin ở con, thầy nhé!". Dường như sóng cũng đang mỉm cười...


Phan Nguyễn Trà Giang



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét