Thứ Sáu, 21 tháng 11, 2014

BA ĐOẢN KHÚC VỀ THẦY (Tản văn của thầy Lê Minh Kha)



Thương tặng Thầy và những mùa hoa tóc tiên

Hoa tóc tiên

Trời ươm nắng, những cánh tóc tiên nhỏ bé cũng vươn mình dậy sau đêm mưa. Bao nụ non hồng, phơn phớt tím bung ra thanh thản, trong veo như một nụ cười hiền. Nụ cười tỉnh thức, tắm mình trong mưa nhưng không mang vị bão giông, nở cho đời tươi xinh, cho nắng thêm chút ngọt, cho những đôi môi thêm thắm trong cuộc hẹn hò bất tận, mãi mãi như ngày hôm qua...


Đâu chỉ là vật “tự nó”, tóc tiên hồn nhiên nhưng cũng bao la như mây trời. Mở ra những cánh mỏng, khoan dung giữa nắng và hoa. Như đôi vòng tay thầy chênh chao dòng đời mà độ lượng, thương yêu học trò. Lý tưởng của thầy, cũng như thân tóc tiên vươn mình hướng sáng. Vượt qua bao giới hạn của bản thân và hoàn cảnh, nào chỉ cho mình mà cốt yếu là vì trò. Thái độ trân trọng, nâng niu con người gửi gắm trong kỳ vọng: người thầy không dạy cho học trò phải làm học trò suốt đời, mà phải dạy cho trò cách giành vòng nguyệt quế trên vương miện của chính thầy.

Vòng nguyệt quế ấy, sau bao nỗ lực của trò, là phần thưởng lớn nhất cho trái tim người thầy. Đẹp, lặng lẽ, người thầy như đóa tóc tiên chìm vào đất, nhường lại khoảng trời cao lộng cho bao đôi cánh mới, chấp chới thức dậy nỗi niềm tóc tiên...

Đôi mắt

Một ngày nào đó, giữa hoa thơm và gió lộng, khi nhìn vào đôi mắt của thầy, bạn sẽ thấy:

Đôi mắt tháng năm không làm vơi ước mơ, không phôi pha niềm hy vọng; đôi mắt biết cười trước niềm vui của trò, đôi mắt sẻ chia phận trò lênh đênh; đôi mắt chong đèn soạn bài giữa đêm tịch liêu, đôi mắt dõi trông ngày mưa cà phê một mình, đôi mắt xa xăm những phút lắng lòng...

Đôi mắt ấy là dòng sông cho trò tìm đến và tìm về. Soi mình trong mắt thầy, chợt sống lại những ký ức ngày qua. Dẫu biết: không ai có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông, nhưng đôi mắt người thầy mãi là nơi lưu giữ những thoáng dư hương của một thời hoa mộng.

Tạ ơn đôi mắt sáng trong đã cho trò cái nhìn hồn nhiên, vẹn nguyên về thế giới. Mỗi bình minh một mặt trời mới, như món quà cho ngày hằng sống. Lại được trẻ thơ kiếm tìm trong vô tận những bến bờ, thả con thuyền giấy trôi trên dòng sông – đôi mắt, mở cuộc hành trình đi ngược thời gian.

Con đường

Năm tháng sẽ đi qua, những con đường dần mở. Đường đời vạn nẻo, trò đi trên con đường nào, lại không mang theo hình bóng của thầy.

Những ý niệm trừu tượng thiết thân với đời sống như: hạnh phúc, chân lý... thường gắn với hình ảnh con đường, nhưng đấy là con đường không có... đường. Không có một lối mòn cho tất cả. Con đường không là khách thể tiên nghiệm biết trước mà trải dài theo mỗi lựa chọn, trải nghiệm sống, yêu đương và tự do hít thở. Con đường mang trong mình cả cỏ úa và ánh bình minh, tia nắng và giọt phù sa, bình yên lẫn sóng gió riêng ai.

Con đường mở ra dưới chân trò, thầy như người bạn đường, người hướng đạo trong những bước đi chập chững. Nhưng thầy dần tan đi để trò tự bước trong hành trình của riêng mình. Niềm tin của thầy là động lực vô hình mà mạnh mẽ, hiện hữu trong từng phút giây.

Và ở phía cuối đường, khi bạn đã trải những chặng thật xa, hẳn nghe tiếng vọng từ trái tim thầy. Ngồi xuống và ngắm những nụ hoa ven đường, bên dòng suối mát, đôi môi khe khẽ một tiếng gọi: Thầy ơi!

Lê Minh Kha


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét