Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

PHỐ CHÀI

Nguồn : Internet


Chị vẫn thường gọi nơi mình đang ở bằng cái tên thân thương là “phố chài”. Bởi đó là khu tái định cư của những người dân làm nghề chài lưới nằm ưu tư bên kia sông Hà Thanh, vùng ngoại thành.

Hồi mới cưới, vợ chồng chị xin ra riêng vì anh còn phải nuôi em út ăn học. Số vốn ít ỏi, anh chị chỉ đủ mua ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô. Nhiều người khuyên ngăn vì cho rằng môi trường sống ở đó phức tạp, nhưng anh chị vẫn dứt khoát với quyết định của mình.

Cuộc sống buổi đầu khá khó khăn. Anh vốn là dân miệt biển, hồn hậu và phóng khoáng như khơi xa vậy. Vì thế, anh ít quan tâm đến chuyện cửa nhà, có hôm đi làm còn chẳng buồn khóa cửa. Chỉ có chị là lo lắng. Thỉnh thoảng chị cứ phải tranh thủ chạy từ cơ quan về ghé qua nhà xem sao. 

Trong suy nghĩ của mẹ chị và rất nhiều người khác nữa, cái định kiến “đàn ông làm nghề đi biển thường say sưa và đàn bà móc chài hay ngồi lê đôi mách” đã ăn sâu vào nếp nghĩ của họ, tựa như cả làng Vũ Đại nghĩ về Chí Phèo của Nam Cao với tất cả những gì xấu xa và tha hóa nhất của con người. Không phải mẹ chị không có lý, nhiều vụ xô xát, gây mất trật tự an ninh được phản ánh trên truyền hình phần nhiều cũng bắt nguồn từ các xóm làng ven biển đấy thôi. Dạo ấy, chị hay thở dài và rối bời những tâm tư.

Rồi thời gian trôi, anh chị cũng bắt nhịp kịp với cách sống của những “láng giềng gần”. Chị biết họ thường đứng nơi đầu sóng ngọn gió nên quen dần với kiểu “ăn to, nói lớn”, bỗ bã, suồng sã nhưng rất chân thành. Rồi có những ngày nhiều gió, nhiều mây, anh chị đi vắng, quên đem quần áo đã phơi khô vào nhà, cứ ngỡ mưa ầm ào thế kia sẽ làm chúng ướt hết. Vậy mà lúc về, chị bất ngờ khi thấy cây phơi đã được ai đó đẩy sát vào mép hiên một cách cẩn thận để không bị mưa tạt. Hoặc, có hôm anh hàng xóm đi biển về, đem tặng anh chị con cá thật tươi để “ăn lấy thảo”; bác ở nhà đối diện vẫn thường chạy sang gửi cái hóa đơn đã nhận giúp lúc anh chị vắng nhà. Bỗng dưng chị thấy vui và cảm động lạ kỳ! Lần đầu tiên sống giữa xóm mới, chị thấm thía “tình làng, nghĩa xóm” là như thế nào.

Mấy hôm nay, bố mẹ hai bên khuyên anh chị chuyển đến nơi mới nằm ở vị trí trung tâm hơn, có điều kiện thuận lợi hơn cho con cái đi học sau này. Nhưng chị chẳng muốn xa “phố chài” chút nào. Chị bàn ra: “Con nghĩ ở nơi nào cũng vậy thôi, nếu mình tử tế thì họ cũng sẽ tử tế với mình. Môi trường sống là do ta tạo ra, tốt hay không tốt cũng bởi cách ăn ở, đối nhân xử thế của mình”. Và chị thấy nhẹ lòng, yên tâm khi cái quyết định “sẽ an cư lạc nghiệp giữa phố chài” thuyết phục được bố mẹ.

Vẫn biết “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở” (Chế Lan Viên), song với chị, chẳng rõ tự bao giờ, “phố chài” đã “hóa tâm hồn” mất rồi!

Trà Giang
Bài đã đăng trên Báo Bình Định


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét