Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

KHOẢNG TRỜI ĐỂ NHỚ

             Ta về tìm lại chút dư âm
             Của những tháng ngày đã cũ
             Những tháng ngày bám đầy bụi phủ
             Bởi thời gian và cả sự thờ ơ
             Đây là nơi bọn mình đã làm thơ
             Và kia nữa, là nơi ta bắt - đuổi...
             Tất cả kỉ niệm đã được xâu thành chuỗi
             Qúy hơn kim cương và vô giá ở trần gian
             Sẽ được gì khi cứ mãi lang thang
             Đi tìm kiếm cho riêng mình hạnh phúc
             Rồi có lúc bỗng giật mình bật khóc
             Thèm thật nhiều những yêu dấu ngày xưa!


Trần Thị Hiền (st)
Bài sử dụng lại từ facebook tác giả


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét