Đình Phùng - Thanh Thủy |
Mốc meo cái nhánh thiên đàng
Giờ thì em đã nách mang - quê mùa
Khi xưa sao chẳng dám… bừa
Cho tình xanh mướt cơn mưa đầu dòng.
Hôm nay tựa mớ bòng bong
Anh sầu, anh lụy cho lòng con con
Trách ngày em hãy còn son
Trăng vàng rơi rụng, bụi còn phiêu diêu.
Bé con có biết chi yêu
Mà anh dâng tặng cánh diều cô đơn
Lúc nhận ra, trễ phím đờn
Bài thơ CÕI TÌNH
Trả lờiXóacủa tác giả VI ÁNH NGỌC
Hôm xưa bẻ nhánh “quê mùa”
Anh đem dâng tặng nàng chưa bằng lòng
Từ ngày ấy những đêm ròng
Vườn trăng rơi rụng dòng sông lụy tàn.
Hôm nay bẻ nhánh “thiên đàng”
Anh ngang qua ngõ thấy nàng bồng con
Ầu ơ tiếng hát nỉ non
Anh về gom mảnh tình con một mình.
Mốc meo theo mãi cuộc tình
Trước sau gió bụi vô hình cũng yêu
Thôi đành cứ thế làm liều
Cõi tình anh mãi liêu xiêu một đời.
Quy Nhơn,
0h10' ngày 15/07/2013
Nguồn : Blog Hãy Lắng Nghe
http://vianhngoc.blogspot.com/2013/07/coi-tinh.html