Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

MÙA ỔI LÊN HƯƠNG


       Có những mùa đến, mùa đi bất chợt để trong ai những bâng khuâng, cứ như một con nắng không đốt được một góc trời nhưng góp nhặt làm nên cả một mùa nắng ải. Từng ngày, từng ngày ta vẫn mong một bàn tay đưa ta về chốn rêu phong cũ để thấy mình được sống đúng nghĩa với trái tim.

       Lối mòn đã cũ sao ta lại tìm về, để đánh rơi miền đất hứa mà ta đã đuổi đeo cả một đời. Ta trở về với trái tim giá lạnh sau một cuộc tình đã qua, sau những thi vị của trái ngọt là chát chúa của thứ mủ thấm dần trong ta… Có lẽ vì ta chưa sẵn sàng quên…

      Góc vườn xưa đã mòn mỏi theo những tháng năm trôi. Mái tóc mẹ xanh nay đã pha trắng bụi thời gian để ta giật mình nhớ mình không còn là con nhóc ngày xưa nữa mà đã trở thành kẻ hoa niên đợi chờ hoài thu. Những cây cơm nguội nhàn tản đứng ngơ ngẩn thả đôi ba chiếc lá buồn vu vơ như thể đợi mong gì. Cây bàng trước ngõ thôi bay những chùm hoa bé xinh, những trái vàng lựng đã chín để lá cũng đốt mình ửng nắng sớm buổi bình minh. Mẹ bảo ta giao mùa rồi đấy… Ta vẫn hờ hững những nghĩ suy, giao mùa chỉ là đổi mùa thôi có gì đáng bận tâm chứ! Rồi một buổi sáng mai kia, khi giật mình thức giấc, chợt nhận ra trong gió có hương thơm gì thật lạ. Nhẹ nhàng không nồng đượm như hồng đóa, không khe khắt như ly kiêu sa mà ta thường nhận. Ta tò mò lần theo hương quê thanh đạm ấy... Là cây ổi già đứng lặng lẽ bên giậu nhà ai. Những kỉ niệm thẳm sâu nơi đầu cứ thế ùa về trong ta...

      Thuở ngày xưa, vẫn có người hái cho ta những trái chín au vàng trong chiều ru êm ả. Giậu hoa trước ngõ đã ươm vàng những sắc, ta thở dài lặng lẽ nhớ thuở nao, cái thuở ai đó hồn nhiên kết hoa cưới trao ta. Nắng ong vàng bọng mật nhẹ nhàng và tinh tế cài lên nụ cười những giọt hạnh phúc trong veo. Tình yêu lớn lên theo những mùa ổi lên hương như thế. Chỉ biết người đã trao ta những lời tỏ tình dại khờ của tình đầu nồng ấm, nhưng ta đã từ bỏ giấc mơ xưa bởi ta biết mình không đủ can đảm để đối diện với những yêu thương trong ta. Ta sống với mơ ước về một tình yêu từ một bạch mã hoàng tử bước ra từ câu chuyện mẹ kể. Ta cứ đợi chờ, cứ hoài mong nhưng khi nó đến gần rất gần thì ta lại quanh co chối từ mà bỏ chạy, để rồi khi ta quay lại kiếm tìm thì nhận ra mình đã đánh đắm nó giữa dòng đời vội vã… Ta mếm vị cô đơn giữa những ồn ã của cuộc sống này. Hóa ra tình yêu chỉ giản đơn là một chút ít đợi chờ, một chút ít nhẫn nại, một chút ít cảm giác, chỉ là một chút ít thôi nhỉ… cũng có lúc bạch mã hoàng tử hóa trang làm một chú bé thôi nhỉ… Có người chối bỏ cuộc đời như một giấc ngủ quên. Ta lại là người chối bỏ cuộc tình mà đi như người đãng trí. Tưởng rằng có thể quên dễ dàng một cuộc tình nhưng hóa ra chẳng bao giờ quên được. Ta tìm cho mình một người tình mà ta cho là hoàn hảo, nhưng ta hiểu chỉ là cái cớ vay mượn cuộc tình này để xóa cuộc tình kia, chỉ là một sự vá víu cho mảng tâm hồn rách tơi tả mà thôi.

        Ta đã nghĩ suy và tự bảo mình chỉ cần trân trọng những gì đang có thì hạnh phúc ấy là miên viễn. Bóng chiều nhập nhoạng va vào nhau kéo gọi cơn mưa bất chợt về giữa mắt phố thênh thanh như níu gọi lòng về với khoảng hương xưa để thấy mình cần được bé lại với những ước mơ, để mình được quên đi những muộn phiền, để được làm lại một cuộc tình với kí ức… được sống là chính mình như cây ổi già vẫn ngan ngắt vị hương xưa mời gọi bao cảm giác quay về:

          Tình ngỡ đã quên đi như lòng cố lạnh lùng 
          Người ngỡ đã xa xăm bỗng về quá thênh thang
                                               

         Tình ngỡ đã phôi pha nhưng tình vẫn còn đầy 
         Người ngỡ đã đi xa nhưng người vẫn quanh đây 
         Những bước chân mềm mại đã đi vào đời người
        Như từng viên đá cuội rớt vào lòng biển khơi

      
                                        (Tình nhớ, Trịnh Công Sơn)


                                          Thủy Linh Lung


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét