Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Chùm thơ của Phan Văn Tân

      Cảm ơn mẹ

Cảm ơn mẹ sinh con ra trong cõi đời
Cho con biết bao dòng sữa ngọt
Như dòng suối mát trong
Như dòng sông xanh thẳm
Như biển cả bao la
Là tình mẹ
Ngọt ngào
Mẹ dạy con những bài học đầu đời
Từ ê a cho đến bài toán khó
Giọt mồ hôi gom nhặt từng lá cỏ
Bao niềm mơ còn đó
Là chữ tình mẫu tử thiêng liêng
Để giờ đây con viết lên điều bất hủ
Dâng tặng mẹ
Mẹ dạy con từ thuở lọt lòng
Mẹ dạy con tập đứng tập đi
Để con mãi vững bước đường khuya sớm
Mẹ cho con từng giọng nói nụ cười
Như bông hoa đang vui chào nắng mới
Cho con biết, đâu là điều đón đợi
Nắng mặt trời soi rọi lòng trong veo...
Nhưng mẹ ơi, dành cho con nụ cười
Còn phần mẹ đau thương và khó nhọc
Luôn chịu đựng, chứ chưa lần mẹ khóc...
Tấm thân gầy liêu xiêu tháng ngày qua
Che cho con bao đêm dài lạnh giá
Ôm con trong tay đôi mắt lệ thiết tha
Tháng ngày trôi qua, nhưng tình thương vẫn đó
Dành cho con mãi
Đời mẹ có tiếc chi
Mẹ có biết?
Bao trang thơ con viết riêng về mẹ
Nhưng không thể dâng đầy và trọn vẹn
Có phải chăng con là kẻ thờ ơ
Mượn vần thơ viết nên đời xuôi ngược
Hay tình mẹ dâng cao dường sông núi
Vần thơ con bé nhỏ
Chẳng đầy đặn bằng tình mẹ bao la
Lòng mẹ
In dấu mãi ngàn năm
Từ dòng sữa ngọt
Cho đến hạt gạo ngon
Con cảm ơn vì đời này có mẹ
Sinh con ra trở thành đấng chân nhân
Mẹ ơi
Đường dài chân con bước
Con nhớ mãi
Lời dạy một thuở xưa
Rồi mai sau khôn lớn
Nói nên lời thân thương
Cảm ơn mẹ
Tình mẫu tử thiêng liêng.



                    Hoa dại

Ai sinh em ra mang tên đời hoa dại
Bỏ em một mình chốn phố lại người qua
Mẹ Cha em đâu...?
Nơi chân trời mây trắng...?
Cho em thơ lạnh lẽo giữa cuộc đời
Em mang trên vai mảnh phù du màu trắng
Sớm nở tối tàn, lặng lẽ ai hay...?
Chốn phồn hoa
Nhắn với em rằng tình người đâu đó
Để em khờ...!
Em biết giọt sầu rơi


Em như bông hoa lạc lõng giữa dòng
Cuộc đời nỡ bỏ mảnh tình không
Bao đêm em khóc đời bé nhỏ
Chợt một ngày
Lặng lẽ, bóng em đâu...?



                Mẹ

Những buổi sáng tinh mơ
Con thức dậy trong giấc ngủ mơ màng
Con chợt thấy trái tim này rộng mở
Đặt bút vào con viết những vần thơ
Trang thơ đầu ngày con dành tặng mẹ
Con nhớ lắm, đôi vai gầy đơn sơ
Mẹ của con giản dị mà nồng nàn
Mẹ của con âm thầm và lặng lẽ
Mẹ có hiểu lòng con
Mẹ là mẹ- người mẹ hiền nhân ái
Trong ánh mắt bao dung
Trong nụ hôn trìu mến
Trong trái tim cao cả
Là mẹ đó, giản dị và đơn sơ
Cuộc đời này
Con chỉ biết có mẹ
Cho con cuộc đời
Ánh mắt nụ cười cũng là mẹ ban cho
Không có mẹ sẽ không có con trên đời
Mẹ ơi điều giản dị thiêng liêng
Con sẽ nhớ và khắc ghi trong tiềm thức
Mẹ của con như hàng ngàn tia nắng
Soi sáng con trên chặng đường gian nan
Con không muốn tia nắng kia chợt tắt
Hay hoàng hôn phủ kín quãng đời con
Ngày qua ngày
Con ước sao đời này còn mẹ mãi
Để con được gọi một tiếng thiêng liêng
Mẹ của con
Người mẹ hiền cao cả...



                Tình yêu hạt cát

Tình yêu ta như sóng xô bờ cát
Hạt cát vụng về có phải đó là em
Anh mang hơi ấm tình biển cả
Gọi ru đời xao xuyến lúc ban xưa.

Em đã hứa sẽ mãi là cát nhỏ
Để cùng anh tạo thành bãi mênh mông
Em không biết tình ta bao nhiêu tuổi
Sao giờ này mãi hóa đá ngoài kia.

Anh thấy không phía chân trời xanh thẳm
Em đã xây chữ tình yêu bằng cát
Em hi vọng đời ta như làn gió
Xa nơi nào em cũng thấy dáng anh.

Em hứa yêu bằng tình yêu hạt cát
Khắc trên đời như một nỗi hoài mong
Anh hãy nhớ lời tình yêu bằng cát
Mãi yêu người dù nắng nhạt tàn phai...



            Nghĩa nặng tình sâu

Cuộc đời con khắc sâu hoài chữ hiếu
Chỉ mong ngày về đền đáp nghĩa ân
Dù một phút con trong vòng tay mẹ
Bằng cả đời con vững bước gió sương
Dù một phút được nghe lời cha dạy
Bằng một đời học tập ở nhân gian
Khi vui bên cha con nào hay biết
Trao cả niềm vui bằng gánh nặng đời cha
Con ở nơi xa nhưng lòng thì một hướng
Thương nhớ ân tình nghĩa mẹ công cha
Con cần cha như mắt cần ánh sáng
Con cần mẹ như cây hạn cần mưa
Những lúc ấy nghe sao thật ngọt ngào
Của tình người sưởi ấm cả đời con.



                Hoài niệm

Đơn sơ cũng chỉ vài câu nói
Rồi chạnh lòng vội hỏi tên em
Thoáng tình cờ lại làm nên kỉ niệm
Đã in dấu trong lòng tôi rồi đấy
Đi bên nhau trong nắng chiều hoài niệm
Lòng hỏi lòng có phải người đây không?
Chợt kể nhau nghe những chuyện cuộc đời
Chuyện buồn, chuyện vui, chuyện năm tháng
Bao nỗi niềm đã vội vàng trao nhau
Những chuyện quá khứ, hiện tại và cả tương lai
Cứ xúc động xôn xao biết mấy
Sân trường xa thời gian cũng không còn
Chia tay nhau để bận lòng một chút...
Suy nghĩ mãi suốt cả một đêm mưa...



                     Có khoảng nào...?

Có khoảng nào ta giành trọn cho nhau
Khi ngoài kia bộn bề toan tính
Chiếc lá rơi ngoài khoảng không tĩnh lặng
Rồi một ngày ta thấu hiểu lòng nhau.

Có khoảng nào ta cảm thấy chơi vơi
Nghuệch ngoạc vẽ những hình hài vô thức
Cho con suối chảy lên từ đáy vực
Lên trời cao thành những cơn mưa rào.

Có khoảng nào ta sống thật lòng mình
Khi đến với nhau bằng hình hài xa lạ
Một tấm lòng hoàn toàn êm ả
Để một ngày ta thấu hiểu tình nhau.

Có khoảng nào bạn nhìn hạt mưa rơi
Bạn chợt hiểu vì sao ta đơn lạnh
Cơn mưa nào vội rơi nơi kẽ lá
Chiếc lá đời lạnh lẽo ngoài cơn mưa.

Có khoảng nào bạn nhìn hạt sương rơi
Từng giọt sương vội vàng qua kẽ lá
Bỗng lung linh khi tia nắng nhạt nhòa
Chợt xa rồi khi cơn gió thoáng qua.

Có khoảng nào ta nhìn theo hướng gió
Cơn gió buồn hay thổi kín lòng ai
Khi trời giông ngập ngừng chưa vội tới
Ta chợt về rồi lặng lẽ ra đi.

Có khoảng nào ta dọc theo làn sóng
Cơn sóng buồn hòa âm thanh vang vọng
Có phút giây ta nhìn theo hạt cát
Cát bụi lòng vương vấn tình bâng khuâng.

Có khoảng nào ta lặng yên không nói
Ngẩn ngơ nhìn ánh mắt tuổi mênh mông
Lời nói ra đẹp tựa hoa hồng thắm
Không sắc hương vẫn thấm đượm ân tình.

Có khoảng nào như chẳng bao giờ nữa
Sẽ gọi về cùng một thuở yêu xưa
Ta sẽ nhớ khi trời đầy tia nắng
Ta vẫn thương khi sương phủ mây trời.

Có khoảng nào ta ôm trọn niềm đau
Gửi gió cho mây về một nơi xa vắng
Ở nơi đó ban mai và nắng đẹp
Có đoá hướng dương dám ngẩn nhìn trời cao.


                                             Phan Văn Tân


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét