Lạc lối
(Kính tặng thầy Đinh Công Thiềng)
Bâng quơ làn mưa rối
Thấm sương nhạt lối về
Cặp xưa có than thở?
Kính thời gian nhuộm mờ…
Thầy chợt nhìn trăng vỡ
Tan khoảng trời bé con
Bóng đa nhoà nức nở
Khi vầng trăng chưa tròn...
Vợ hiền tay trộm vén
Lấm tấm tóc hoa râm
Ô hay! Phấn lạc lối
Rơi vào tim âm thầm...
Bóng đa nhoà nức nở
Khi vầng trăng chưa tròn...
Vợ hiền tay trộm vén
Lấm tấm tóc hoa râm
Ô hay! Phấn lạc lối
Rơi vào tim âm thầm...
Vòng tay tóc ngắn
Tóc ngắn thôi bay sao buộc hồn thi sĩ ?
Để dáng liễu gầy bỗng hóa vô duyên
Đôi giày vải băng giữa thảo nguyên
Ba lô níu ánh hoàng hôn chưa tắt.
Em mạnh bạo, tự tin nhưng huyền hoặc
Cố ôm trọn đời sưởi ấm biển đơn côi
Em vô tâm, em bỏ rơi tôi
Trăn trở không tìm ra lời đáp:
“Có phải em là của riêng mình?”
Tôi giận hờn chờ đợi phân minh
Người chỉ cười: “bởi vì em tóc ngắn”
Tình ta ơi! Thôi hồn ta phó mặc
Bởi hiểu rằng: hạnh phúc chỉ vô biên
Khi thu mình lẫn giữa trái tim hiền
Cùng đời ngất ngưởng trong vòng tay tóc ngắn...
Nhân
Truyện kể của bà
dạy con yêu nàng Tấm
rám đen cháy sạm
mẹ dạy con biết vị mồ hôi
vết thương giở trời
thân cha thấm màu cờ tổ quốc
phấn vĩnh hằng nhất
nhuộm tóc thầy - trăn trở bước thời gian
tình yêu đầu vụn vỡ - thuỷ triều tan
dạy em rằng:
nước mắt chảy xuôi
nước mắt chảy ngược
sóng lùi ra ngoài
sóng mới vỗ vào trong...
trĩu nặng vai gầy gánh hàng rong
đôi quẩy chở màn đêm chưa ngủ
đời mông mênh tâm hồn ta trú ngụ
dạy ta học từ thế giới xung quanh
trái tim đau sẽ hoá an lành
khi nhân loại dạy chữ “nhân” vĩnh cửu.
Đừng khóc nữa nghe ba!
(Gửi ba của con)
Ba lớn lên giữa đời cát bụi
Nước mắt nhạt nhòa bởi hai tiếng “mồ côi”
Mưa ngày đêm mưa xối xả không lời
Vang khúc hát của loài hoa cỏ dại.
Cho con ôm một tuổi thơ ngang trái
Cho ướp mắt buồn giữa ánh bình minh
Cho môi thắm, cho cặp tay xinh
Ngại ngùng xiết : “Con thương ba nhiều lắm!”
Con biết đời mưa nhiều và ít nắng
Nên góp sao trời sưởi ấm đêm đông
Để một mai đánh thức mặt trời hồng
Để giọt nắng ngả nhiêng treo cành lá
Để sông chảy trôi mảnh đời xa lạ
Để trái tim hiền hòa đừng khóc nữa nghe ba!
Tìm về lời ru
(Kính tặng thầy Đỗ Em)
“Tinh thần vô trách nhiệm” - thầy đã mắng con như thế
con ngỡ tất cả vụn vỡ - vệt nước nghiêng - một mảnh thuỷ tinh
buồn
xấu hổ
ám ảnh những cơn mơ
ánh mắt không niềm tin, chẳng chút hi vọng
con nghe trái tim xiết chặt,tự ái ngập tràn
dần xa... xa thầy... ra đi...
Ngày trở về
trống trường reo
gọi ai?
con đi vạn nẻo - thầy đến phương nào
hoa cúc dại dưới hoàng hôn tím
ngắt một màu quyện khói trầm hương.
Đời khiến ta dễ đánh mất tình thương
sống vị kỉ, nhỏ nhen và phụ bạc
biết là vậy vẫn nguyện là khúc nhạc
ru hồn người đánh thức lương tri
giờ đây thầy đã ra đi
hương hoa cúc trắng ru tâm hồn người.
Để dáng liễu gầy bỗng hóa vô duyên
Đôi giày vải băng giữa thảo nguyên
Ba lô níu ánh hoàng hôn chưa tắt.
Em mạnh bạo, tự tin nhưng huyền hoặc
Cố ôm trọn đời sưởi ấm biển đơn côi
Em vô tâm, em bỏ rơi tôi
Trăn trở không tìm ra lời đáp:
“Có phải em là của riêng mình?”
Tôi giận hờn chờ đợi phân minh
Người chỉ cười: “bởi vì em tóc ngắn”
Tình ta ơi! Thôi hồn ta phó mặc
Bởi hiểu rằng: hạnh phúc chỉ vô biên
Khi thu mình lẫn giữa trái tim hiền
Cùng đời ngất ngưởng trong vòng tay tóc ngắn...
Nhân
Truyện kể của bà
dạy con yêu nàng Tấm
rám đen cháy sạm
mẹ dạy con biết vị mồ hôi
vết thương giở trời
thân cha thấm màu cờ tổ quốc
phấn vĩnh hằng nhất
nhuộm tóc thầy - trăn trở bước thời gian
tình yêu đầu vụn vỡ - thuỷ triều tan
dạy em rằng:
nước mắt chảy xuôi
nước mắt chảy ngược
sóng lùi ra ngoài
sóng mới vỗ vào trong...
trĩu nặng vai gầy gánh hàng rong
đôi quẩy chở màn đêm chưa ngủ
đời mông mênh tâm hồn ta trú ngụ
dạy ta học từ thế giới xung quanh
trái tim đau sẽ hoá an lành
khi nhân loại dạy chữ “nhân” vĩnh cửu.
Đừng khóc nữa nghe ba!
(Gửi ba của con)
Ba lớn lên giữa đời cát bụi
Nước mắt nhạt nhòa bởi hai tiếng “mồ côi”
Mưa ngày đêm mưa xối xả không lời
Vang khúc hát của loài hoa cỏ dại.
Cho con ôm một tuổi thơ ngang trái
Cho ướp mắt buồn giữa ánh bình minh
Cho môi thắm, cho cặp tay xinh
Ngại ngùng xiết : “Con thương ba nhiều lắm!”
Con biết đời mưa nhiều và ít nắng
Nên góp sao trời sưởi ấm đêm đông
Để một mai đánh thức mặt trời hồng
Để giọt nắng ngả nhiêng treo cành lá
Để sông chảy trôi mảnh đời xa lạ
Để trái tim hiền hòa đừng khóc nữa nghe ba!
Tìm về lời ru
(Kính tặng thầy Đỗ Em)
“Tinh thần vô trách nhiệm” - thầy đã mắng con như thế
con ngỡ tất cả vụn vỡ - vệt nước nghiêng - một mảnh thuỷ tinh
buồn
xấu hổ
ám ảnh những cơn mơ
ánh mắt không niềm tin, chẳng chút hi vọng
con nghe trái tim xiết chặt,tự ái ngập tràn
dần xa... xa thầy... ra đi...
Ngày trở về
trống trường reo
gọi ai?
con đi vạn nẻo - thầy đến phương nào
hoa cúc dại dưới hoàng hôn tím
ngắt một màu quyện khói trầm hương.
Đời khiến ta dễ đánh mất tình thương
sống vị kỉ, nhỏ nhen và phụ bạc
biết là vậy vẫn nguyện là khúc nhạc
ru hồn người đánh thức lương tri
giờ đây thầy đã ra đi
hương hoa cúc trắng ru tâm hồn người.
Đào Thị Thanh Thủy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét