“…10 năm không gặp tưởng tình đã cũ, mây bay bao năm ngỡ mình đã quên…”
Tôi và Biển
Hồ (hồ Tơ-nưng) mà nói, là chữ tình, tình 10 năm không gặp. Tôi sinh ra và lớn
lên ở khu vực Biển Hồ nước (gọi như thế để phân biệt với Biển Hồ Trà nằm kế
bên). Cố nhiên là nhà tôi chỉ cách hồ một đôi cây số, cỡi Hon đa mà đi thì mất
chừng dăm phút. Biển Hồ của tôi được ca tụng nhiều lắm. Nhưng phàm cái gì gần
gũi quá, thân thuộc quá thì ta cứ coi như thường. Không thấy quý giá bao giờ.
Nhất là khi một ngày đi ngang qua hàng mấy lần, có thấy đẹp cũng không muốn bàn
đến nữa. Thế rồi hôm nay, khi định khám phá một địa danh mới trên đất nước Việt
Nam thân yêu, tôi lại nghĩ về “Đôi mắt
Pleiku”, ở chính nơi mình sinh ra. Với Biển Hồ mà nói, tôi đang đi đến và cũng
là quay trở về…
Tạo hóa có
phải đã quá ưu ái không khi trên mảnh đất cách mặt biển tận hàng trăm mét mà vẫn
có một cái hồ. Hiện ra. Kiêu hãnh và lộng lẫy đến vô bờ. Hồ Tơ-nưng (tức biển
trên núi) là hồ nước ngọt lớn nhất nhì Tây nguyên, nằm cách trung tâm thành phố
Pleiku chừng 10 cây số về hướng Bắc theo đường quốc lộ. Hồ ấy - người dân địa
phương quen gọi là Biển Hồ, cho gọn - là nguồn nước sinh hoạt cho cư dân cả
thành phố, cung cấp nước tưới cho cà phê, lại còn làm thủy lợi. Chỉ cần thế
thôi, nếu vắng đi, Pleiku sẽ thiếu thốn và hiu quạnh biết chừng nào.
Trước cái đẹp,
ai cũng từng lạc lối. Tôi từng có những chuyến đi xa, say đắm với những miền đất
lạ. Đến khi mỏi gối quay về mới ngỡ ngàng vì quê hương mình, nơi gắn bó máu thịt
với mình mới là xứ sở mới mẻ nhất, lí thú nhất. Tôi như kẻ bộ hành trên sa mạc
bỗng nhìn thấy nước. Biển Hồ bây giờ đang mùa mưa, mưa rất trong nên đôi bờ nắng
đục. Khoảng cách hai bờ như trải ra mênh mông xa lạ. Ở đây, vào buổi sớm, sương
pha màu khói hương, ấy là hơi nước của hơn 200 hecta mặt hồ bốc lên. Nước mang
hơi sương tràn cả vào chân núi. Nhìn từ trên cao xuống, hồ như đốm nhụy tròn
chính giữa, xung quanh xòe ra những cánh đồi thoai thoải và êm dịu vô cùng. Con
đường dẫn vào hồ vẫn là con đường xưa, tuy đã được nới rộng ra nhưng vẫn dốc và
rất sâu. Hồi ấy, có lẽ đã 10 năm về trước, tôi nhát đến độ chẳng dám thả phanh
xe đạp xuống cũng vì lẽ ấy. Rồi sau những giờ chơi đùa thỏa thích, cả đám học
trò lại hì hục dắt xe ngược lên. Thế mà vui. Hai bên đường, một được tráng bởi
vách núi đá cheo leo, một được trải bởi thảm cỏ xanh và cây gai nhỏ, nổi trên
đó là hàng trăm cây thông to lực lưỡng, kết thành rừng hoang sơ. Giữa hồ, người
ta lại cất công xây một lầu ngũ giác, mái cao và cong đến e lệ. Cái thú là khi
trên lầu, ta có thể phóng tầm mắt ra thật xa để thấy hết cái vẻ “nên thơ” của
Biển Hồ khi đặt trong toàn cảnh núi rừng hùng vĩ…
Đứng ở đây bất kể mùa nào, gió
cũng lồng lộng thổi, ta có cảm giác như đang đứng ở cù lao trên một hòn đảo nào
đó thuộc miền biển xa xôi. Gió lành và
thơm hương hoa đến ngạt ngào. Giữa màu xanh của đại ngàn, nhớ lúc đến mùa, bông
quỳ không nở “riêng tây” mà kết thành từng vạt, bung khắp một vùng hút tầm mắt.
Tất thảy chúng nương vào nhau tránh gió, rồi lại đua nhau mà khoe sắc, khoe
hương. Đánh dấu sự kết thúc mùa mưa, hoa dã quỳ bắt đầu nở. Có người gọi nó là
hoa “báo đông” cũng vì lẽ ấy.
Hồ rộng đến
tràn cả vào chân núi, đi qua những khe đất hẹp thì tạo thành con suối nhỏ, có
chiếc cầu treo gập ghềnh bắt ngang qua như cánh võng. Bên kia là buôn làng của
đồng bào các dân tộc thiểu số, chủ yếu là người Jrai…Họ trồng bí ngô, khoai, bắp,
măng le…đến mùa thì gùi đi bán. Ven hồ, trên những thảm cỏ non tơ, những em bé
người Thượng (tôi hay gọi thế bởi đã quen), da đen cháy, vừa chăn bò vừa chơi
trò ống thụt. Thế mà chập tối vẫn không quên gánh rựa và củi khô về làng.
Bao năm rồi,
có người già khuất núi, có người trẻ lớn lên như măng nứt ra từ kẽ đá, có nước
chảy qua cầu, mỗi nhịp cầu là mỗi nhịp đời dâu bể. Cuộc đời dẫu thăng trầm thì
cái đẹp vẫn muôn đời hiện hữu, rất gần ta. Sự xa cách âu cũng có cái giá của
nó. 10 năm không đến và ngắm nhìn thật lâu Biển Hồ là 10 năm ngỡ như đã quên.
Nhưng thật ra là nằm trong tiềm thức. Ấy, cứ thân thiết quá thành ra ngỡ Biển Hồ
thuộc về chúng ta. Hóa là không. Chúng ta phải thuộc về Biển Hồ. Thuộc về nơi
bí hiểm nhất, hoang sơ nhất.
Bạn đã bao giờ đặt chân đến Biển Hồ chưa? Tôi chắc
là sẽ mới mẻ khôn cùng. Giữa lòng cao nguyên, tạm gác lại những văn minh hoa lệ,
hãy về đây để được đắm mình với không gian của thời sơ cổ. Và cũng là để chữa
lành những vết thương đô thị trong trái tim mình.
Lữ Hồng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét