Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

BÍCH (Truyện của thầy Lê Minh Kha)


1.
Họ nói Bích không trở lại.
Sớm hôm đó, nàng trôi theo màn sương, bồng bềnh. Con đò lướt giữa đám rêu xanh, nhẹ tênh dẫn lối vào động. Mặt trời ngủ trong mây núi, mái chèo khỏa nước êm đềm.
Ừ, Bích! Nàng không quay lại thật rồi. Những ngày mưa nắng, còn đâu con đò ngủ quên trên bến. Dáng người lướt qua sông nước với nụ cười hiền và đôi mắt thoáng buồn.

2.
Chị hiền như cỏ. Ngày còn nhỏ, chị hay bế mình ra bờ sông, ngắm cánh chuồn và những vạt hoa ven bờ. Chị ôm mình trong mưa, cơ thể chị ấm lắm, ấm lắm! Mình thích chị vừa bế mình vừa chạy trong màn mưa bất tận mẹ nói mai chị lấy chồng chị vẫn ôm mình như hôm nào. Những con mưa lạnh quá! Bố không quay về từ độ ấy. Mẹ nói mai chị lấy chồng.
Chiều nay mưa. Trời mưa không ngớt. Có người bước trong mưa, trong mưa. Mình nghe chị kể về anh. Anh cũng chèo đò trên sông, khuôn mặt anh xám lại trong chiều, mẹ nói mai chị lấy chồng.
Biết nói gì đây Bích? Khi mưa cứ bay ngoài sông vắng. Lòng anh cũng như mưa, mênh mang trong chiều. Gió nổi khi anh đưa khách về, con đò chòng chành, xa những tường đá lạnh. Em có nghe thấy không? Tiếng vọng giữa không gian lặng vắng. Khoảng trời xanh biếc khi nào chất đầy mây xám. Rồi mưa. Anh để mưa táp vào mặt. Mưa buồn. Anh gọi tên em. Gọi bao nhiêu lần cũng không thấy em trả lời. Giật mình, anh chèo nhanh đến bờ. Nhưng bờ cứ xa mãi, xa mãi.
Thương con! Nhưng mẹ không thể cho con lấy nó. Hãy hiểu cho mẹ, con ơi. Bố bỏ đi, mình mẹ nuôi hai con khôn lớn. Mẹ không muốn con cứ mãi long đong sông nước. Rồi cũng đến lúc mình thoát cảnh này. Nghe lời mẹ và hãy hiểu cho mẹ…
Đêm qua. Mẹ thấy con khóc một mình. Con ơi!
Con bé nói với tôi ngày mai nó đi sớm, không biết có việc gì. Nó bảo tôi nhớ giữ gìn sức khỏe và thường xuyên đến thăm mẹ nó. Mẹ nó dạo này không khỏe. Con bé là đứa hiếu thảo, nhưng số khổ. Vậy mà có khi nào nó thở than điều gì.
Thằng em đầu óc không như người bình thường. Chỉ còn con bé chịu thương chịu khó, chèo đò nuôi mẹ và em. Rồi đâu như, nghe nói nó yêu một chàng trai xóm dưới, nhưng mẹ nó không đồng ý. Rõ khổ…
3.
- Này anh! Anh có nghe mưa ngồi sông vắng? Những cơn mưa hư cấu trong gió thổi, dựng lên bằng con chữ chảy trôi ngàn đời. Những con người hư cấu hiện nguyên khi dòng chữ ngang qua mắt anh – người đọc truyện.
- Sẽ không có kết thúc buồn chứ, ông nhà văn? Sáng tạo lớn nhất của ông là đã nặn ra một người kể chuyện đầy cảm thông nhưng ngượng ngịu trước bao mảnh đời. Nó không biết kể. Nó chỉ lặp lại, như một con vẹt, những gì nó nghe thấy. Nó gào rú trong ngòi bút ông, kiếm tìm một giọng nói. Nhưng kết quả, nó chỉ gặp hư không.
- Lời anh nói có thể đúng. Nhưng Bích mà anh, tôi và nó nghĩ đến, đâu giống nhau. Đến lượt mình, anh cũng tạo nên trong đầu những ảo ảnh. Bích là ai?
4.
Sáng đó, tôi đi tìm Bích. Những tường đá lạnh, dựng đứng. Dòng nước chảy từng in bóng Bích. Một bông hoa nép mình trong khe nước hẹp.
Sắc trời xanh biếc. Mây trôi mãi, lững lờ, đò đi nhịp nhàng. Bích ở đâu?
Họ tìm thấy con đò của Bích ngược về bến sông. Trong một chiều không mưa. Con đò chất đầy cỏ dại. Và trên khoang đò, người ta tìm thấy cuốn sổ có nét chữ con gái, chép lại câu chuyện mở đầu bằng dòng chữ: “Họ nói…”.
                          
Lê Minh Kha


1 nhận xét: