Thứ Hai, 17 tháng 2, 2014

ẢNH : TUYẾT NHUNG






ẢNH : ĐẬU YẾN






GÓC VƯỜN CÓ LÁ ME RƠI




Nhà có khoảng vườn xanh màu cỏ lá: nào ổi, mận, xoài sum suê hoa trái, nào hành, hẹ, rau răm, bông cải à ơi câu ví “Gió đưa hoa cải về trời…”, vậy mà tôi vẫn thích nhất góc trời có lá me rơi - nơi cây me cổ thụ sừng sững trụ vững cùng bão giông đã mấy chục năm rồi.

Mẹ nói từ lúc sinh ra, mẹ đã thấy cây me ngoan hiền lặng im nằm chốn đó, canh giữ và chở che cho đất cội, đất nguồn. Chẳng rõ ông bà có trước hay cây me có trước, chỉ biết nó gấp đôi, gấp ba lần tuổi của tôi và em Tủn cộng lại. Cây me cao, to, vòm lá rộng và xòe ô phủ nắng. Mỗi dịp thu sang, lá me rơi vàng mơ một vùng sân vườn. Chỉ cần gió khẽ khàng bước và nhẹ nhàng lay là cây me đã cựa mình trút lá, mang theo vô vàn mắt biếc li ti lửng lơ giữa khoảng không… Em Tủn gọi khoảng trời có lá me rơi là vườn cổ tích. Bước chân qua khoảnh khắc ấy, em nghĩ mình là cô nàng Alice trong truyện cổ tình cờ lạc vào xứ sở thần tiên với vô vàn điều hay, vật lạ. Niềm vui của em thường giản đơn và dễ dàng tìm kiếm, như thể bầy chim vắt vẻo trên cành cao khi sinh ra đã biết cất tiếng hót trong trẻo, ngọt lành.

VALENTINE SỚM CỦA CHÚNG MÌNH



Chiều nay, sắp hết giờ làm việc, chị đồng nghiệp bảo: “Mai là ngày valentine rồi, em có dự định gì chưa. Chẳng hạn như dẫn bạn gái đi đâu, tặng hoa gì, ăn gì…”. Anh chỉ mỉm cười, rồi bâng quơ trả lời: “Chưa bao giờ em tặng bạn gái mình cánh hoa hồng thật vào ngày lễ tình yêu, 8-3, 20-10, sinh nhật cô ấy chị à. Em chỉ thích tặng hoa hồng mình tự tay làm bằng lá dừa thôi”. Phút ngạc nhiên rồi chị quay sang nhìn anh và nói: “Có bạn trai như em, chị bỏ quách từ lâu rồi, vừa sến lại vừa sẩm, con nào nó chịu em đến ngày hôm nay là quá giỏi”. Anh cũng chẳng lấy làm lạ khi nghe chị nói, bởi từ lâu anh là người như thế rồi phải không em?


ẢNH CƯỚI CỦA MƠ