Thứ Ba, 16 tháng 4, 2013

Chợt nhớ



Buổi ngày xưa vọng nhớ về tha thiết
Cánh phượng hồng ép chặt thắm vần thơ
Đẫm lệ buồn ngày chia xa sắp tới
Hoàng hôn tràn lặng lẽ khẽ vội đưa.

Tôi nhớ mãi những buổi học đầu tiên
Phút ngỡ ngàng những ánh mắt hồn nhiên
Những cô bạn tung tăng theo cơn gió
Tà áo dài thướt tha vui sân trường
Cùng nhíu vai giọt nắng đùa tóc bay.

Tôi nhớ mãi viên phấn bảng tinh khôi
Nét chữ nghiêng nghiêng duyên dáng dịu hiền
Ê a câu thơ nhẹ đưa êm ái
Lời của thầy sao sâu lắng yêu thương
Giọng của cô sao chứa chan nồng ấm
Để nhớ hoài trong tôi mãi mãi
Một gánh sách không bằng người thầy giỏi
Gương mẫu ở thầy tia sáng đời tôi.

Dòng thời gian vội vã chở người đi
Bàn chân người lãng du trong dĩ vãng
Tôi bâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng tôi
Mình nhớ ai mà buồn chi lạ rứa ?
Nỗi buồn không tên, buồn không hiểu nỗi
Cành hoa phượng thay màu đỏ ửng
Buổi chiều tà thoáng rũ bóng lê thê.

“Răng lạ rứa chiều ni tôi muốn khóc
Nhìn chi tôi cho thêm tủi thêm buồn”
Động làn mi ấp ủ mối tâm tình
Có chi đâu mà chân không nỡ bước.

Miền kí ức chợt về bên nỗi nhớ
Biết bao giờ tay nắm lấy bàn tay
Biết bao giờ vơi hết niềm khắc khoải
Lời yêu thương giăng kín vẫn trong lòng.

Bóng người về đánh thức miền kí ức
Sỏi đá gọi nhau tên người yêu dấu
Sao lòng tôi không gọi nỗi tiếng thầy ơi!
Ngâp ngừng chi cho lòng thêm thắt lại
Ngập ngừng chi cho ngấn lệ mi tràn
Cô đi rồi chưa kịp tiếng yêu thương
Có phải chăng: “Tình câm nín, tình cao vời vợi ”
Bóng cô thầy vương vấn bước chân ai?


                            Nguyễn Thị Thanh Hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét