Tím chiều rồi em chưa vội về mau
Kẻo hoàng hôn nhuộm màu lên sắc áo
Biển ngoài kia một góc trời không bão
Bờ trong này chờ sóng đến mòn hao.
Dang đôi tay với lấy những tầng cao
Trăng vụt biến, trong em còn ngơ ngác
Kí ức chảy trong tim thành đoạn nhạc
Vẫn không lời nhờ gió đặt giùm tên.
Vô tình em gần lại với biển đêm
Ôi hai kẻ cô đơn thành một nửa
Sóng cười thầm đến bên hỏi nhỏ:
“Một nửa em đâu rồi, một nửa biển nơi đâu?”
Em ngập ngừng nhìn biển hồi lâu
Biển chỉ bờ rồi, sao em còn lặng mãi?
Con còng gió nhìn em ái ngại
Vẽ một chữ “duyên” rồi vụt biến trong đêm…
Nguyễn Lữ Thu Hồng
bài hay quá
Trả lờiXóa