Nỗi vui là có được bữa cơm vơi
Mắt nghiêng nghiêng nhìn đời chưa biết khóc
Em bật cười khi cánh én lạc loài rơi . . .
Em ở đâu tấm thân non bé nhỏ
Khi chiều về vội vã cơn mưa qua
Góc hiên nhà, vỉa hè hay hẻm nhỏ
Nhìn người ta ấm cúng bữa cơm nhà
Tấm thân lạnh quay về manh chiếu mỏng
Đếm vài đồng xấp vé số chưa vơi
Ngày hôm nay em kiếm được bấy lời ?
Mà đôi mắt em dâng đầy khấp khởi,
Em tôi !
Đã ăn gì chưa sao em ngủ vội
Giấc mơ nào trong giấc ngủ em tôi
Mà đôi mắt nhấp khóe mi ươn ướt
Đôi môi mềm mấp máy tiếng "mẹ ơi!"
Sao cuộc đời nỡ đành đoạn bỏ rơi
Đôi gót hồng sớm mang nhiều vết rạn
Làn da non in dấu nắng tơi bời
Em đã từng làm điều gì nên tội, hỡi đời ơi !
Đếm vài đồng xấp vé số chưa vơi
Ngày hôm nay em kiếm được bấy lời ?
Mà đôi mắt em dâng đầy khấp khởi,
Em tôi !
Đã ăn gì chưa sao em ngủ vội
Giấc mơ nào trong giấc ngủ em tôi
Mà đôi mắt nhấp khóe mi ươn ướt
Đôi môi mềm mấp máy tiếng "mẹ ơi!"
Sao cuộc đời nỡ đành đoạn bỏ rơi
Đôi gót hồng sớm mang nhiều vết rạn
Làn da non in dấu nắng tơi bời
Em đã từng làm điều gì nên tội, hỡi đời ơi !
Quy Nhơn, chiều 17 tháng 4 năm 2014
Nguyễn Thị Mỹ Tiên
Sư phạm Văn K35 A
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét