Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

Ảnh : ĐÌNH PHÙNG







NHỮNG NGƯỜI HÁT TRÊN ĐỒI (Thầy Lê Minh Kha)


1. Xuân về, đồi núi trải dài trong màu cỏ non êm mượt. Những tia nắng dịu dàng lang thang khắp những bờ suối mát lành và những triền đồi bazan đất đỏ. Thênh thang cái nắng, cái gió đại ngàn hòa lẫn trong những khúc hoan ca vui mùa xuân mới. Đó là nhịp đập mùa xuân đang lẫn vào tiếng cồng chiêng bập bùng, vào men rượu cần huyền thoại, để ngời lên trong những hòa sắc Tây Nguyên ân tình mà sâu lắng, ảo huyền.

“CHÀNG NGỐC” CỦA TÔI ƠI ! (Lê Thị Ánh Tuyết)

Tác giả


“Chàng ngốc” ấy đã làm quen với tôi, rồi ôm mãi một giấc mơ đẹp mỗi khi hai đứa cùng đi dạo trên những con phố Quy Nhơn đầy nắng gió… Tôi và “hắn” quen nhau trong một buổi chiều đến lớp gặp trời mưa bão. Những cơn gió bắt đầu mạnh dần, trận lốc cuốn đi những tấm tôn trên mái nhà của căn-tin, làm ngã đổ những phòng học cũ kĩ chưa được tu sửa. Những nhánh cây bị ngọn gió bẻ gãy và rơi rào rào trên sân trường… 

Hôm ấy, thật là một ngày không may với tôi. Trời mưa mỗi lúc một lớn dần mà nhiệm vụ sinh viên thì vẫn phải đến lớp học như mọi ngày. Nước dâng khắp nơi, đường từ kí túc xá đến lớp học tuy không xa nhưng cũng thật khó khăn. Chúng tôi phải đi qua một “chiếc cầu” mà sinh viên chúng tôi tự bắc lấy, là những cái bàn học nối nhau vượt qua trũng nước. Vì quá vội vàng tôi đã nhảy xổ lên đó mà không thèm để ý trước mặt đã có một chàng sinh viên khác. Vô tình chiếc cầu sáng tạo của chúng tôi lúc lắc quá mạnh, không giữ được thế thăng bằng tôi rơi tỏm xuống nước! Và mọi chuyện trở nên rắc rối đối với tôi. Cái tên con trai đáng ghét kia vì là nam nhi nên đâu chịu thiệt, thấy tình thế bất ổn hắn liền nhảy phốc qua bên kia bờ đất. Còn mình giống hệt con cá vẫy đuôi dưới nước, xấu hổ đến chín cả mặt. Chiếc áo trắng đã đổi màu của nước lũ, toàn thân ướt mẹp. Cả nhóm người ở đó đều cười ồ lên khiến tôi cảm thấy lúng túng và ngượng vô cùng. Bất ngờ thay, người con trai đáng ghét ấy cũng nhảy tỏm xuống chỗ tôi đứng, tôi sững người ra chả biết làm gì cả. Hắn nắm tay tôi và đưa tôi lên bờ một cách nhẹ nhàng. Hắn ân cần nói: “Không sao đâu, đừng sợ nha cô bé!”. Tôi cúi mặt lặng yên. Hắn khoác chiếc áo của hắn lên đôi vai lạnh ngắt và ướt nhẹp của tôi rồi ân cần bảo: “Mình đưa bạn về nhà nhé!”… 

Ảnh : CÔ DÂU MAI THU