Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2014

MƯA MÙA HẠ (Thơ Nguyễn Thị Tuyết)


Tôi bắt gặp cơn mưa mùa hạ

Chợt đổ vội sau vòm cây tán lá
Mưa nặng hạt khiến lòng tôi vỡ òa.

Hè đến
Bạn bè tôi dần xa nhau từ đấy
Lần cuối cùng cầm tay nhau lưu bút
Viết đôi lời chẳng bao giờ ráo mực
Những nghẹn ngào trong một phút giây
Giờ kết lại bao nỗi đong đầy.
Ừ nhỉ!
Giờ mày sẽ đi đến đâu
Tao sẽ... ôi ước mơ tuyệt vời.

QUY NHƠN: NHIẾP ẢNH CÓ CÒN LÀ MỘT CÁI NGHỀ ? (Nguyễn Thị Thùy Nhân)

Nỗi buồn người thợ ảnh
Ảnh : Tuấn Vũ


Ai đã từng dừng chân ghé lại Quy Nhơn – thành phố hiền hòa, xinh xẻo ôm mình trước biển hẳn không thể quên được bãi cát vàng lộng gió cùng với những hàng phi lao nghiêng ngả, đung đưa. Đến với Quy Nhơn, du khách sẽ được đắm mình trong sự vỗ về của biển, sẽ thấy nước biển trong xanh mát rượi làn da, sóng biển xôn xao lay động tâm hồn, gió biển thì thầm trong từng kẽ tóc, cát biển cờn cợt ve vuốt đôi bàn chân và có cả những đốm hoa muống biển tim tím trong đôi mắt miên man của những tâm hồn thủy chung, son sắt. Việt Nam là nơi tập trung của nhiều bãi biển đẹp nhưng Quy Nhơn lại mang một vẻ đẹp rất tình giống như cái tên nó vậy. Chính vì thế mà hằng năm, Quy Nhơn đón nhận không biết bao nhiêu du khách trong và ngoài nước đến thăm. Và từ đó, dịch vụ du lịch ở Quy Nhơn cũng phát triển.

CỔ TÍCH HOA SẦU ĐÔNG (Tản văn Bùi Văn Quang)


Xuân về trên khắp nẻo nhân gian. Hoa cỏ đua nhau khoe hương trưng sắc. Đất trời tràn ngập xuân sắc, xuân hương và tình xuân…

Ở một góc vườn xuân, dường như quá khiêm tốn, một loài hoa âm thầm nở. Tít trên cao, hoa Sầu Đông tím biếc khóe mắt buồn trong màn mưa phùn nhẹ. Hoa khóc ai. Hoa nhớ gì. Hoa sầu chi. Sao màu tím cứ hoài quay quắt?

Chuyện ngày xưa. Ở một ngôi làng nơi chân núi, có đôi vợ chồng trẻ. Người chồng ngày ngày lên rừng săn bắn kiếm củi, người vợ ở nhà dệt vải. Cuộc sống thanh bình êm ấm.

NỖI NHỚ THÁNG TƯ (Tản văn Ngọc Ngọc)



Và tháng Tư, nắng sóng sánh đổ dài trên những con đê…

Có một nỗi nhớ mang tên tháng Tư, khi những cơn gió chạy qua triền đê mang theo những điều đã cũ. Em vẫn một mình chạy xe ngang qua những cánh đồng xanh, thấy lòng mình chênh vênh kỳ lạ. Nhớ bao mùa hạ đã qua, những vạt nắng trôi qua kẽ tay mà không sao níu giữ được. Vườn xưa xào xạc gió, những con sông nối những dòng kênh. Tất cả những dòng sông rồi cũng sẽ trôi về biển, êm đềm…

Tháng Tư, mùa hoa loa kèn. Người sinh vào mùa hoa loa kèn có nụ cười hiền lắm. Mùa mới về trên bờ vai gầy hanh hao gió, những cảm xúc vẫn vẹn nguyên như chưa hề vẩn đục. Nhớ mùa hoa năm ấy, hết giờ làm về em đã đạp xe ngang qua từng con phố nhỏ để tìm mua cho được một bó hoa loa kèn cho ngày sinh của một người, khi đêm đã về khuya lắm. Đặt bó hoa lên bậu cửa, em ra về mà nghe hương hoa vương vấn suốt quãng đường đi. Ngày ấy, mọi thứ đều trong veo như thể chỉ cần em nheo mắt là thấy được những cánh hoa lấp lánh bay lên.

LỠ MỘT MIỀN TRĂNG (Thơ Trần Thị Hồng Xuân)


      Dác vàng nhuộm sắc trăng quê
Tôi như đi giữa cơn mê cuộc tình
     Thôi non nỉ giữ lặng thinh
Im lời trăng bạc ru mình đêm nay

     Bàn tay đưa nắm bàn tay
Nắm vờ kỉ niệm lắc lay lời nguyền
     Còn trăng nhân chứng se duyên
Xui mình gặp lại thầm riêng một mình

     Tìm đâu ước hẹn nguyên trinh
Trăng về lỡ chuyến cho mình dở dang
     Đưa tay hứng giọt trăng vàng
Gom tình xưa cũ muộn màng tôi ru.


Trần Thị Hồng Xuân
Sư phạm Văn K33