Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

Ảnh : QUÊ NHÀ (Lê Thị Như Hạnh)




Truyện dài: PHÍA TRƯỚC NHỮNG CON ĐƯỜNG - tt (Nguyễn Thị Thùy Nhân)



Phần hai : "Những chuyến Xe"

Những mái đầu nghiêng nghiêng lắc lư, những cái chạm vội vàng, từng hình ảnh lướt qua gấp gáp, xa tít mờ. Hình như con đường đang chạy? Những cây bên đường, những đồi, những núi cũng đang chạy. Nó thì ngồi yên. Nó mở cửa kính, gió ùa vào mang theo cái hơi lạnh của nước, vị khô của cát, của bụi và có cả cái vị của khói đốt đồng nghe ươn ướt mà cay cay. Không thể có những cái ngoái đầu nhìn lại, đồng đã xa rồi, đường đã chạy ngược về sau. Nó nhắm mắt. Trong cái khoảng vội vã, nó xòe tay ra cửa đón gió.

Tuổi thơ tràn về.

Gió lộng qua tay ngược, cái lạnh xen dần, chạm nhẹ trên từng khẽ nhỏ. Nắng đổi chiều, xe qua một khúc quanh ngược, loang lổ bóng trắng chen vào cửa. Tay nó chạm gió như muốn tê lại. Từng hàng cây bên đường vụt qua. Nó quay đầu nhìn vào trong. Má nó mắt nhắm hờ đang ngủ, ba nó đang ôm chị bé và cũng đang nhìn bên đường như nó. Chị bé nó cựa mình, ba cúi xuống cầm túi ni lông cho chị bé ói. Hình như chị bé nó rất mệt, không nói gì cả, không tíu tít với nó khi nhìn từng hàng cây, từng ngôi nhà, từng dòng xe chạy. Ba nó mở cửa vứt nhanh túi ni lông vào bụi cỏ ven đường. Nó vội trèo qua đùi ba, xòe bàn tay nhỏ bé đón gió. Ba cầm tay nó. Bàn tay ba, bàn tay nó cùng xòe ra, nó cười.

Truyện dài: PHÍA TRƯỚC NHỮNG CON ĐƯỜNG - tt (Nguyễn Thị Thùy Nhân)



PHẦN 1: TRỞ VỀ (tt)

Nó co ro, rúc mình trong vòng tay nhỏ bé của chị nó. Trên đầu và vai nó có gì đó ươn ướt, nước mưa? Nó ngước nhìn, chị bé nó đang khóc, nó cũng khóc theo. Nó không biết vì sao nó khóc, nước mắt nước mũi tèm lem nó cũng không thèm lau, nó cũng mặc.

Tiếng côn trùng kêu rỉ rả, nó mệt, nó buồn ngủ, nó nhớ má nó, nhớ má ôm nó, nó cuộn mình rúc vào người má nó, nó thọc tay vào áo tìm hơi ấm,… Nó ngủ.

Truyện dài: PHÍA TRƯỚC NHỮNG CON ĐƯỜNG (Nguyễn Thị Thùy Nhân)



Phần một: TRỞ VỀ

Trời đã bắt đầu se lạnh, cái lạnh không đủ để mặt ấm nhưng cũng đủ để lòng người tê lại trong gió heo may. Xa xa, những váng chiều, những khói hạ, hoàng hôn miền quê đẹp, yên bình. Nó đã trở về , về với cái nơi mà nó được sinh ra, được sống, nơi ký ức nhập nhòa như những mảng tranh sáng tối.

Váng chiều rực đỏ. Trời cuối ngày đang nhỏ máu hay vết thương nơi con người đang rỉ máu? Nó đã ra đi với những tất bật lo toan để đòi quyền được sống và mỗi khi trái tim quặn đau nó lại trở về. Nó chưa bao giờ đặt tên cho nơi đây là quê hương, là nhà hay những gì tương tự. Nó luôn nghĩ nơi ấy là nơi làm dịu lành những vết thương… Có lẽ những vết thương mới chưa đủ sâu hơn vết thương cũ nhưng nó vẫn trở về, về để nhìn lại, để so sánh và tiếp thêm nghị lực để đi và quyền được sống.